“Hoàng Thượng vì sao lại có suy nghĩ như vậy?”
Tô Lương Thiển nghe thấy âm thanh của mình, cũng phải muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi vì kỹ thuật diễn mình.
“Tất cả mọi chuyện vi thần làm, là nhận lệnh Hoàng thượng, những bách tính đó cảm kích vi thần, cũng tương đương là cảm kích Hoàng thượng, hơn nữa vi thần chưa từng nghĩ sẽ tranh công!”
Tô Lương Thiển nhìn chằm chằm Khánh đế, từng câu từng chữ khẩn thiết.
“Vậy tiên đoán trong mộng kia là chuyện thế nào, so với ngươi mà nói, Thái tử không phải càng thích hợp sao? Còn vì sao quan viên địa phương dâng thư, đều là tán thưởng có thừa đối với ngươi, người bách tính ca tụng công đức cũng là ngươi, còn đối với Thái tử thì gần như không hề nhắc đến.”
“Vậy ngươi phải tự hỏi mình, vì cái gì? Ngươi không phải rõ ràng nhất sao?”
Trong lòng Tô Lương Thiển nghĩ như vậy, nhưng lại không có thể tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình như vậy được, mà là cung kính, mặt không chút xấu hổ nhìn Khánh đế trả lời: “Vi thần cũng không biết Hoàng thượng cùng mấy người Thất hoàng tử đã nói đã nói thế nào với ngài, nhưng vi thần thực sự oan uổng!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play