Tô Lương Thiển trở lại Thẩm phủ, nửa đường đi về hướng sân viện mình thì bị chặn lại.
Tô Lương Thiển nhìn Thẩm Kỳ Thiện sắc mặt khó coi trước mặt, nhíu mày, nụ cười trên mặt trầm xuống, nhưng đôi mắt sáng rỡ và cả vẻ dịu dàng ngọt ngào vẫn còn lưu lại, khiến sắc mặt Thẩm Kỳ Thiện càng thêm khó coi.
“Đã trễ thế này, biểu tỷ không ngủ, ở chỗ này làm cái gì?”
Tô Lương Thiển coi như cái gì cũng không biết, sắc mặt ung dung hỏi, nhưng trên mặt lại là vẻ lạnh lùng.
Sự lạnh lùng này rất hiếm khi sẽ có khi nàng đối mặt với Thẩm gia, còn mang theo kiên nhẫn.
Thẩm Kỳ Thiện muốn mắng người, nhưng thấy Tô Lương Thiển lạnh lùng thì lại sợ sệt, cái gì đều nói không nên lời, chỉ ô ô khóc nức nở.
Tô Lương Thiển đời trước ở bên Dạ Phó Minh, đối với nước mắt nữ nhân, nàng nhìn không quen được, hơn nữa đối tượng là Thẩm Kỳ Thiện, nàng thật sự không thấy đồng tình được, chỉ cảm thấy phiền chán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT