Thẩm Kỳ Thiện đuổi theo một hồi lâu, thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, trong lòng vốn bi thương bây giờ lại còn thêm tuyệt vọng, đưa tay ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
Nàng ta hiện giờ vô cùng chán nản, thật vất vả mới chuồn khỏi nhà ra ngoài được, kết quả chỉ mới nhìn được khuôn mặt của hắn một cách vội vã, đến cả lời muốn nói cũng chưa nói được.
Cứ như vậy mà trở về? Nàng ta không cam lòng, cho dù là gì thì đều không cam lòng, nhưng nàng ta lại không biết đi nơi nào để tìm Tiêu Bằng Vọng, Thẩm Kỳ Thiện chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ, tâm can đau đớn tột cùng.
Tiêu Hữu Vọng từ bên ngoài trở về, nghe được âm thanh giục ngựa quen thuộc ở bên ngoài liền vén màn xe ngựa lên, thấy huynh đệ của mình cưỡi ở trên lưng con ngựa to lớn, vẻ mặt vội vã, lướt qua người hắn ta.
Hắn ta đang chuẩn bị buông màn xe, thì thấy cách đó không xa ở phía trước, có một nữ nhân ngồi xổm trên mặt đất nức nở khóc rống, dáng người đó, hắn ta nhìn cảm thấy có chút quen mắt.
Xe ngựa đi ngang qua bên người nữ tử, Tiêu Hữu Vọng giống như nghĩ tới cái gì, kêu xa phu dừng xe lại.
“Ngươi bảo nữ tử kia ngẩng đầu lên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT