Tiêu Trấn Hải càng bị chọc tức hơn, nghe thấy Tô Lương Thiển vô tội nói: "Nhìn dáng vẻ thế này có vẻ Hàu gia đã biết rồi. Vậy thỉnh Tiêu Hầu gia nói cho ta biết ta làm sai chuyện gì, ta sai như thế nào? Lấy lại đồ vật của chính mình cũng là sai sao?"
"Láo xược!"
Tiêu Trấn Hải đang định chỉ trích Tô Lương Thiển quá mức thủ đoạn, lại nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Hoàng thượng cùng bách tính trong thiên hạ, không một ai cảm thấy trong chuyện này ta làm sai, Hầu gia nếu không ngại có thể nói ta nghe một chút. Chỉ là ta cũng quá lương thiện rồi, số của cải lớn như vậy, vậy mà lại không đòi lại tiền lời đấy?"
Tiêu Trấn Hải thấy Tô Lương Thiển lôi Khánh đế ra, thái độ hơi mềm mỏng lại, đúng lý hợp tình nói, "Ngươi đòi đồ vật lại không sai, nhưng không nên..."
Tô Lương Thiển chế nhạo, "Các ngươi nếu đã có ý định trả đồ vật lại cho ta, lúc ta vừa về đã nên vật về chủ rồi mới phải. Tiêu Hầu gia mấy năm nay nhiều lần lập công lớn, cũng lấy được không ít thứ tốt, sao tầm mắt Tiêu phu nhân lại vẫn nông cạn như vậy, thích chiếm đoạt đồ vật của người khác? Đương nhiên, người đều thích chiếm lợi, nhưng cũng phải xem xem đối phương là ai."
Tô Lương Thiển một lời hai ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play