“Nhẫn nhẫn nhẫn, đã nhẫn cả đêm rồi, ngươi còn có thể nói cái gì nữa ngoài việc bảo ta nhẫn, đây chính là muội muội của ta, bây giờ nàng bị sơn tặc bắt đi, không rõ sống chết ra sao, làm sao ta có thể ngồi chờ được, bây giờ ta muốn lên đó ngay!”

“La Tri Văn, ta nói cho ngươi biết, đó là đích nữ của phủ Thị lang bọn ta, tương lai sẽ được gả vào Hoàng gia, nếu nàng vì ngươi trì hoãn mà xảy ra chuyện gì trong sơn trại, thì chiếc mũ ô sa trên đầu ngươi và cả cái đầu đội mũ ô sa của người đừng mơ mà giữ được!”

Tô Lương Thiển vừa mới rời khỏi sơn động, thì đã nghe thấy lời nói quan tâm tràn đầy phẫn nộ của người quen.

Là Tô Trạch Khải, hắn ta tới rồi!

Vội vàng như vậy, là bởi vì lo lắng La Tri Văn ngăn cản khiến hắn không thể tận mắt chứng khiến nàng cùng Vương Lực thành hôn chứ gì?

Kiếp trước nàng rơi vào kết cục như vậy, đều là nhờ có hắn ta, và sự quan tâm của mẫu thân và tỷ ruột của hắn ta, kiếp này nàng nhất định sẽ cảm ơn bọn họ thật tốt.

“Còn mơ mộng hão huyền muốn gả vào hoàng thất, thứ nữ nhân bị cường đạo chơi qua, đến cả phu xe và binh lính còn ngại bẩn ấy chứ!”

“Đồ phá gia của Vương gia kia sao lại tới đây?”

Tô Lương Thiển nghe thấy tiếng động, nhìn thấy mấy nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cong môi mỉa mai.

Vương Thừa Huy, cháu trai ruột của Vương Hiểu Âm, Vương gia dồn muôn vàn cưng chiều lên người đứa cháu đích tôn trưởng tử này, văn dốt võ nát, quần là áo lượt lại còn háo sắc, hắn ta là người đã trực tiếp hủy hoại vinh sủng hàng trăm năm của Vương gia chỉ trong chốc lát, bè phái của Hoàng hậu và Thái tử sụp đổ nhanh như vậy, cũng không thể bỏ qua ‘công lao’ của hắn ta.

Đồ phá gia, thật đúng là không sai một chút nào.

Hắn ta là một người thích hưởng thụ nhàn hạ, lại chịu đi từ đế kinh phồn hoa đến nơi thâm sơn cùng cốc này, chắc là ý của Vương gia và Hoàng hậu, chuyện lần này, bọn họ quả nhiên cũng tham gia, cho nên sau khi trở về nàng cũng không cần phải khách khí nữa.

Tô Lương Thiển tin tưởng La Tri Văn, không nghe tiếp nữa, quay người đi lên núi, nàng còn có việc, nhất định phải quay lại trại Tiêu Phong một chuyến, về phần mấy người Tạ Vân Dịch, tự nhiên cũng bám theo như cái đuôi.

Ở cổng trại Tiêu Phong, người trông coi là những binh lính mặc quần áo tướng sĩ, sau một hồi trao đổi ngắn ngủi, mấy người Tô Lương Thiển thành công đi vào.

Trên mặt đất, khắp nơi ngổn ngang đâu đâu cũng đều là thi thể, phần lớn là giặc cướp trong sơn trại, cũng có mấy người mặc áo đen, mùi máu tanh nồng nặc thật khiến người ta buồn nôn.

Sau khi Quý Vô Tiễn đến, hắn đi thẳng tới kiểm tra người áo đen trên mặt đất, sắc mặt u ám và lạnh lùng kia, càng khẳng định suy đoán trước đó của Tô Lương Thiển.

Đỗ ma ma và Liên ma ma nhanh chóng được kéo lên, đầu tóc hai người rối bù, khắp người đều toàn máu, sau khi bị ném xuống đất, thì nằm ngay đó, tiếp tục giả chết.

Tô Lương Thiển còn chưa kịp vạch trần, thì một tiếng còi sắc bén đã phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi, một lát sau, một đám người mặc áo đen từ trên trời xuất hiện trở lại, lao thẳng về phía hai nam tử bên cạnh nàng.

“Tật Phong!”

Quý Vô Tiễn hét to một tiếng, bóng thiếu niên ôm kiếm xoẹt qua bầu trời đêm như tia chớp, đánh vào đám người áo đen kia, người còn chưa tới gần mà đã mang theo một cơn gió dữ dội, nhanh tới mức thậm chí còn không nhìn rõ bóng người.

Hắn như con thoi ở giữa đám người áo đen, giống như một con cá chạch nhanh nhẹn, trường kiếm trong tay lập lòe như ánh bạc, trong chớp mắt mưa máu tung tóe, đám người áo đen kia bị hắn đâm vào cổ họng ngã xuống mặt đất, trợn to hai mắt, miệng mở to, mặt không thể tin được.

Quý Vô Tiễn cũng rút vũ khí của mình ra, là một chiếc quạt được chế tạo đặc biệt, tài nghệ của hắn mặc dù không bằng thiếu niên tên Tật Phong kia, nhưng những người mặc áo đen này hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play