Trên mặt Tiêu phu nhân toàn là nước mắt, một bên nước mắt một bên nước mũi, cực kỳ nhếch nhác, cũng nói theo Tiêu Bằng Vọng: "Đúng vậy, lão gia, từ từ nói, có cái gì thì từ từ nói."
Tiêu phu nhân dứt lời, xoay người đến cạnh Tiêu Hữu Vọng, túm tay hắn ta, đến trước mặt Tiêu Trấn Hải, "Mau tạ lỗi với phụ thân con đi, nói phụ thân con nhất định phải bảo vệ con."
Vẻ mặt Tiêu Hữu Vọng quật cường, Tiêu phu nhân ấn mà đầu vẫn không thấp xuống, Tiêu phu nhân tức giận không nhịn được đánh hắn ta một cái, "Ta bảo con thỉnh tội với phụ thân con, con có nghe hay không?"
Tiêu Bằng Vọng đưa cho Tiêu Trấn Hải một ly nước, Tiêu Trấn Hải cầm lấy, một hơi uống sạch, sau khi hít sâu mấy hơi, hơi thở cũng dần đều lại, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi.
Tiêu Bằng Vọng hiểu phụ thân mình, hắn biết, Tiêu Trấn Hải nhất định gặp vấn đề khá khó giải quyết.
"Đã bắt đầu từ bao nhiêu tuổi? Đã chơi chết bao nhiêu người? Toàn bộ đều chôn vườn hoa trà sao? Hạ nhân chăm sóc hoa trà có biết không hả?"
Ánh mắt Tiêu Bằng Vọng băn khoăn nhìn mấy người trong phòng, hắn như đã nghe hiểu, nhưng lại không thật sự hiểu lắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play