Lúc nói đến hai từ toàn thây, Tiêu Yến nhìn chằm chằm Tiêu Trấn Hải, ngoài sự sợ hãi, trong mắt bà ta còn có hy vọng và khẩn cầu.
Nhìn thấy bà ta như vậy, Tiêu Trấn Hải không kiềm chế được nữa, hai mắt tràn đầy hơi sương. Nước mắt chảy ra, ông ta ôm chặt Tiêu Yến. Giống như lúc còn nhỏ, trong mùa đông lạnh giá, hai người ôm chặt lấy nhau, cứ như thể làm vậy thì trời sẽ không lạnh nữa.
“Có thể.”
Tiêu Trấn Hải lắc đầu, ý nghĩ muốn cứu mạng Tiêu Yến càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Vậy thì tốt, ca, bây giờ muội quá mệt mỏi với Tô Khắc Minh rồi. Nhìn thấy ông ta là muội cảm thấy ghê tởm. Muội có một mong muốn ích kỉ, sau khi muội chết, huynh đừng chôn muội ở Tô gia, muội không muốn đến chết vẫn phải chôn cùng ông ta. Huynh hãy chôn muội cùng phụ thân và mẫu thân đi. Muội không muốn ông ta đến xem, nên chỉ có thể phiền huynh thu xác cho muội. Nhưng mà, theo tình hình hiện tại của muội, chắc ông ta cũng không dám đến lấy xác cho muội đâu.”
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, người khác đều biết tình cảm huynh muội ta sâu đậm ra sao. Nếu huynh làm như vậy, người khác cũng sẽ cảm thấy huynh trọng tình trọng nghĩa. Sau khi làm được điều này, huynh sẽ không còn nợ muội bất cứ thứ gì nữa. Chớ nên sinh lòng oán hận, đừng cảm thấy bất mãn, cũng đừng nghĩ đến việc báo thù cho muội. Khải Nhi và Mi Nhi đã mất đi mẫu thân, không thể mất thêm cữu cữu nữa!”
Dù Tiêu Yến không đề cập đến, nhưng bà ta cảm thấy tất cả những điều này là do Tô Lương Thiển gây ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play