Mặt Tô Lương Thiển vô cảm, giọng nói thản nhiên, giống như trước đó không có bất cứ ân oán gì với Tiêu Yến, đó chỉ là lễ tiết râu ria yêu cầu nàng đưa người không liên quan đoạn đường cuối cùng.
Lòng dạ Thu Linh không giống Tô Lương Thiển, bĩu môi, còn khuyên Tô Lương Thiển không cần đi.
“Tiêu Trấn Hải và phu nhân tình cảm rất thâm hậu, ngộ nhỡ ông ta làm khó tiểu thư thì sao? Hơn nữa phu nhân lại hại chết mẫu thân người, người không đi, cũng không ai nói gì.”
Lúc Thu Linh còn đang khuyên, Phục Linh đi đến, nói Ngũ di nương ở bên ngoài muốn cầu kiến Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển gật đầu, ý bảo Thu Linh để nàng vào.
Trong khoảng thời gian này Ngũ di nương luôn chăm sóc hài tử, tuy mệt, nhưng tâm trạng lại rất tốt, cũng bởi vậy, mỏi mệt tiều tụy trên mặt, nhưng trước sau nàng ta vẫn tươi cười, nàng ta xinh đẹp, nhưng trước kia luôn thanh lãnh, thậm chí có chút mộc mạc, bây giờ lúc cười rộ lên, lại cho người ta một cảm giác dịu dàng năm tháng tĩnh lặng.
Tô Lương Thiển nhìn nàng ta, cảm thấy nàng ta còn đẹp hơn so với trước kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT