Tô Khắc Minh thở dài gọi một tiếng, vẻ mặt lạirất từ ái, có điều Tô Lương Thiển nhắm mắt nên cũng không nhìn thấy.
Nàng không nhìn, cũng không muốn nhìn.
Lưng Tô Lương Thiển thẳng tắp, giữ dáng ngồi lúc đầu, vẻ mặt bình thản, không chút gợn sóng.
Tô Khắc Minh thấy nàng không đáp lại mình, cũng không muốn đáp lại mình, có chút bực mình vì thái độ làm lơ của nàng, có điều bực mình thì bực mình, nhưng ông ta lại không tức giận.
Ông ta di chuyển, muốn ngồi gần về phía Tô Lương Thiển một chút, bị Thu Linh gọi lại, “Lão gia, ngài muốn nói gì thì nói, tiểu thư tai không bị điếc, sẽ nghe thấy.”
Tô Khắc Minh cứng đờ ngừng hoạt động, nhìn Tô Lương Thiển, lại kêu một tiếng, tiếp tục nói: “Thiển Nhi, ta là phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi mất sớm, từ huyết thống mà nói, ta chính là người thân thích nhất với ngươi, mặc kệ trong lòng ngươi nhìn ta thế nào thì cũng đều không thể thay đổi hay phủ nhận điều này. Ngươi có thể coi khinh ta, nhưng không thể để người khác chà đạp ta, người khác đánh vào mặt ta, chính là không để ngươi vào mắt.”
Tô Khắc Minh coi trọng mặt mũi, không có chút bản lĩnh, nhưng lòng tự trọng lại rất lớn, điều không chịu nổi nhất là người khác coi thường ông ta, giống như Tô Lương Thiển đối với ông ta bây giờ, loại thái độ coi thường không để ông ta vào khóe mắt này, khiến ông ta rất tức giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT