Khánh đế nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển giống như cười mà không cười, ý tứ sâu xa, cũng hiểu ra, ngồi thẳng người, mày chau lại thoáng giãn ra, ánh mắt nhìn Tô Lương Thiển, nhiều thêm vài phần tán thưởng.
Tô Lương Thiển đón nhận ánh mắt tán thưởng này, tiếp tục nói: “Nếu như Hoàng thượng nhất định muốn vi thần nêu ra kiến nghị, thần chỉ có tám chữ, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài.”
Sau tám chữ này, gương mặt Khánh đế đang kéo căng cũng nới lỏng, trên mặt giật vài cái, giống như muốn cười, nhưng nhịn được, cảm xúc này rất vi diệu, nhưng Tô Lương Thiển biết rõ, đề nghị của mình đã nói chạm đến lòng của Khánh đế.
Kỳ thật, từ khi Khánh đế biết được Dạ Phó Minh náo loạn với Dạ Hướng Vũ đến bây giờ, ông ta chưa hẳn không nghĩ đến những thứ này, nhưng lời này nếu là ông ta nói, Dạ Phó Minh nhất định sẽ vô cùng không vui.
Dạ Phó Minh bây giờ đối với Khánh đế đã là uy hiếp trực tiếp. Theo Khánh đế thấy, Dạ Phó Minh giống như người điên, đối với một người điên trong tay nắm nhược điểm của mình, tự nhiên là có thể không trêu chọc thì sẽ không trêu chọc là tốt hơn.
Hoàng hậu và Dạ Hướng Vũ càng không thể nói, chỉ có nàng đưa ra bậc thang này, sau đó để ông ta thuận theo bậc thang này đi xuống, đây mới là tốt nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play