Thẩm Kỳ Thiện cũng nhìn Dạ Phó Minh, khuôn mặt bị thương của Dạ Phó Minh đang co giật, khóe miệng giật giật giống như bị động kinh, đôi mắt kia càng sáng ngời dọa người, có thể dùng từ dữ tợn để hình dung, không che giấu sự tính toán.
Thẩm Kỳ Thiện đặt hai tay lên đầu gối, cũng nắm chặt lại thành nắm đấm, đầu hơi rũ xuống, giống như một nàng dâu nhỏ.
Dạ Phó Minh là người, Tô Lương Thiển đã từng nhắc với nàng ta, nhưng bây giờ dẫu là bảo hổ lột da thì nàng ta cũng không màng nhiều như thế.
Chính Tô Lương Thiển đã bức hại nàng ta thành thế này.
Thẩm Kỳ Thiện nghĩ đến Tô Lương Thiển, vẻ mặt trở nên căm ghét, cảm xúc trong mắt trở nên càng thêm kiên định dứt khoát.
Dạ Phó Minh kích động hưng phấn, cổ họng thắt lại, thật lâu mới điều chỉnh lại được, hắn ta nhìn Thẩm Kỳ Thiện hỏi: “Nàng làm sao lại trở thành như vậy?”
Hắn ta dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Nàng nhờ ta giúp nàng, nàng muốn ta giúp như thế nào? Có muốn ta đưa nàng trở về nhà Thẩm gia không? Hay giúp nàng liên lạc với huyện chúa Nhạc An?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play