Nhìn thấy Tô Lương Thiển như vậy, Tiêu Trấn Hải ngay lập tức mất đi sự lạc quan.
Tiêu Hữu Vọng không tham gia vào những người này, chỉ để những hạ nhân dọn dẹp trong viện rời đi.
“Đã muộn như vậy sao huyện chúa còn chưa đi về?”
Dạ Phó Minh nhìn Tô Lương Thiển cười, toàn thân phảng phất như đang bành trướng, ánh mắt rơi xuống Tạ Vân Dịch và Quý Vô Tiễn đứng sau nàng như Tả Hữu Hộ Pháp, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng giễu cợt.
“Tiểu công gia, ngươi là người thừa kế của Quý gia, không giống như một số người, ngươi cả ngày không có việc gì làm, chỉ đi theo sau mông nữ nhân ăn bám.”
Ý tứ của lời này rất rõ ràng, nam nhân ăn bám là Tạ Vân Dịch.
Hắn ta cố ý nói những lời như vậy để kích thích, vốn dĩ muốn nhìn Tạ Vân Dịch tức giận, nhưng Tạ Vân Dịch lông mày cũng không thèm nhướng, rất lạnh nhạt, kết quả ngược lại này lại làm cho sắc mặt của Dạ Phó Minh có chút khó coi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT