Tạ Vân Dịch cầm trên tay một chiếc áo choàng, là chiếc áo mà Tô Lương Thiển đã đưa cho Phùng Bình lần trước, hắn nhìn thấy Tô Lương Thiển thì nhanh chóng chạy tới, ánh mắt vẫn không rời nàng.
Bộ váy bằng vải thô đơn giản, vải do chính Ảnh Đồng chọn, màu xám, Tô Lương Thiển búi tóc cao cùng một chiếc trâm xinh xắn, tóc được buộc đơn giản như đuôi ngựa, sau đó được buộc bằng lụa đỏ tinh xảo, khiến khuôn mặt của Tô Lương Thiển hiện rõ nét đoan trang, tài giỏi lại nhanh nhẹn, nàng cầm kiếm trên tay, như một nữ hiệp phiêu bạt giang hồ, khí phách hiên ngang.
Tạ Vân Dịch không khỏi nghĩ đến lúc nàng mặc nam trang, thực sự không phân cao thấp với hình ảnh bây giờ.
Hắn khoác cho nàng một chiếc áo choàng ấm áp, Tô Lương Thiển không khách sáo hay ngại ngùng, nàng tự cầm lấy, đội mũ, quấn chặt áo choàng quanh thân mình.
Nàng không sợ lạnh, nhưng cũng không muốn chịu khổ, thân thể bị chiều chuộng của nàng thật sự không chống được sẽ bị đông lạnh.
Cả đoạn đường hứng gió chạy đến, Tô Lương Thiển cảm thấy nàng sắp sửa ngã bệnh rồi.
Tạ Vân Dịch nhìn hai má đỏ bừng và khuôn mặt trắng bệch của Tô Lương Thiển, dáng vẻ như sắp bị đông cứng, khiến hắn thấy mà đau lòng.
Tô Lương Thiển đi về phía trước vài bước, thấy Tạ Vân Dịch không đi theo nàng, quay đầu nhìn lại, thấy hắn vẫn đứng đó, đôi mắt có chút đau lòng và xót xa hối hận, Tô Lương Thiển suy nghĩ trước sau một chút, nhanh chóng hiểu ra lý do.
Nàng cũng hơi khó chịu, vì bản thân nhạy cảm với lòng người như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play