Tô Lương Thiển cúi mặt thấp xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, đã bối rối lại thêm khó xử.

Lúc này hai từ mẫu thân nàng tuyệt đối không thể mở miệng gọi được, sau này có thể không gọi, nàng cũng sẽ không gọi. Dù sao nàng cũng là nha đầu lớn lên ở một địa phương nhỏ, không hiểu quy củ, bọn họ là người rộng lượng, đương nhiên là sẽ không so đo với nàng.

“Đừng làm khó con bé.”

Tiêu Yến vẫn dịu dàng hiền lành như trước: “Con đã trở về rồi thì cứ như ở Vân Châu, xem đây là nhà của mình.”

Quế ma ma đứng sau Tô Lương Thiển nhíu mày, Tô Lương Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng: “Đây vốn là nhà của ta.”

Tiêu Yến ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi, Tô Lương Thiển nhếch môi, tiếp tục hỏi: “Nơi này chẳng lẽ không phải nhà của ta sao?”

Tiêu Yến bị hỏi khó, vẫn là Phương ma ma ở bên cạnh phản ứng nhanh: “Nơi này đương nhiên nhiên là nhà của tiểu thư rồi, chỉ là, Vân Châu không thể so với kinh thành được, phu nhân là sợ người câu nệ.”

“Ồ.”

Tô Lương Thiển kéo dài tiếng “ồ” ra, khiến người ta thấy ý tứ sâu xa.

Thái độ của nàng từ đầu đến cuối vẫn không nóng không lạnh, khiến Tiêu Yến tức giận trong lòng, cũng không có tâm trạng diễn trò nữa, đúng lúc mày thì có hạ nhân dâng trà, Tiêu Yến nhận lấy rồi uống một ngụm, ngăn chặn sự khó chịu với cơn giận dữ ở đáy lòng, hỏi: “Đỗ ma ma đâu?”

Về kế hoạch khiến cho Tô Lương Thiển phải thân bại danh liệt lần này, Tiêu Yến vẫn luôn cảm thấy kín kẽ không chê vào đâu được, không hề có sơ hở tí nào cả, kết quả như bây giờ, bà ta căn bản là không hiểu vì sao, hoàn toàn không chấp nhận được.

Đúng như Tô Lương Thiển nghĩ, Tiêu Yến đến nay cũng không biết chuyện Đỗ ma ma, vẫn còn nghĩ Đỗ ma ma vẫn luôn ở bên cạnh Tô Lương Thiển, có thể biết được vài chuyện từ miệng bà ta.

“Chết rồi.”

“Choang” một tiếng, chén trà vẫn chưa buông xuống trên tay Tiêu Yến rớt xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, bà ta ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thiển, ánh mắt ác liệt, không dám tin: “Con nói cái gì?”

Tô Lương Thiển cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào sắc mặt khó coi của Tiêu Yến, bình tĩnh trả lời: “Ta nói, Đỗ ma ma chết rồi.”

Tiêu Yến dềnh dàng đứng lên: “Chết rồi?”

Tay Tiêu Yến vịn vào cái bàn nhỏ ở giữa giường gỗ, giọng nói sắc bén: “Đỗ ma ma xưa nay khỏe mạnh, một người đang yên lành, sao nói chết thì có thể chết được chứ?”

Quế ma ma nhìn Tiêu Yến đang không khống chế được cảm xúc, ngăn ở trước người Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển hờ hững đứng sau lưng Quế ma ma nói: “Phu nhân là đang trách ta sao?”

Phương ma ma nghe thấy tin tức Đỗ ma ma đã chết cũng sững sốt, cho đến khi Tô Lương Thiển mở miệng mới phản ứng kịp, chẳng qua là sự bi thương không giống với sự bi thương của Tiêu Yến, trong lòng bà ta thấy mừng thầm nhiều hơn.

Cùng là ma ma quản sự bên cạnh Tiêu Yến, chuyện bà ta làm, chủ ý bà ta đưa ra nhiều hơn. Nhưng Đỗ ma ma ỷ vào thân phận vú nuôi của Tiêu Yến, không hề coi bà ta ra gì, nói chuyện thì khó nghe. Mặc dù Tiêu Yến trọng dụng bà ta, nhưng lại luôn thiên vị Đỗ ma ma hơn. Hai người oán hận chất chứa đã lâu, cái chết của Đỗ ma ma thật là đúng ý của bà ta.

Bà ta đi đến trước mặt Tiêu Yến, đè một cái lên tay Tiêu Yến thầm ra hiệu: “Để nô tỳ gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vỡ trong phòng.”

Rất nhanh sau đó có nha hoàn đến quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, đồng thời đưa lên chén trà nóng khác cho Tiêu Yến, Tiêu Yến vừa đau lòng lại vừa tức giận, muốn phát cáu lên nhưng nghĩ tới hôn sự trên người Tô Lương Thiển còn chưa hủy bỏ, nên cũng kìm nén nói: “Đỗ ma ma là do đi đón con mới xảy ra chuyện, bà ta là ma ma bên cạnh ta, lẽ nào ta không nên hỏi cho rõ ràng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play