Xưa nay Tiêu Ý Trân có thói không coi ai ra gì, chịu không nổi một chút chỉ trích, đâu còn quan tâm đến thân phận của các phu nhân, không chút khách khí lớn tiếng quát mắng trở lại.
“Này...Đây là cái thái độ gì, cũng quá mức không coi ai ra gì, Tiêu phu nhân giáo dưỡng con cái thế nào, gọi bà ta qua đây, ta cùng bà ta nói chuyện!”
“Bữa ăn này, chúng ta nuốt không trôi!”
Tô Khuynh Mi thấy tình thế không ổn, đứng lên, dáng vẻ ủy khuất, cẩn thận giải thích: “Là một chuỗi ngọc trai đỏ, nhìn có chút giống mã não, nhưng cũng không phải mã não, có hương thơm, ở trên người biểu tỷ ta đã vài năm, là trang sức mà nàng thích nhất, hầu như mỗi ngày đều mang. Buổi chiều đi nghênh đón các vị tiểu thư, nàng tới có chút gấp, quên mang theo, sau lại nhớ đến, sai nha hoàn đi lấy, nhưng lại không thấy, tìm trong phòng mấy lần cũng không ra, chuỗi vòng tay này, là mẫu thân nàng tặng vào lúc sinh thần mười tuổi, nàng rất thích, cho nên sau khi biết được không tìm thấy, mới nói không lựa lời, thất thố như vậy, mong các vị phu nhân nghĩ tới nàng tuổi còn nhỏ, đừng để trong lòng.”
Tô Khuynh Mi bày ra dáng vẻ áy náy không biết phải làm thế nào cho đáng, thần sắc cũng cực kỳ thành khẩn, rất dễ thu được hảo cảm của người khác, tạm thời làm dịu lửa giận của các phu nhân.
Nếu Tiêu Ý Trân nói là rớt, mà không phải có người lấy mất, vậy tại sao còn phản ứng lớn như vậy?
Tô Khuynh Mi giải thích một hơi, dùng sức túm lấy Tiêu Ý Trân, Tiêu Ý Trân thấy những người kia nhắc đến cả Tiêu phu nhân, trong lòng có chút kiêng kị, mở miệng nói: “Ta còn chưa nói là các ngươi lấy, các ngươi một đám người cứ thế nôn nóng, sao không để ta nói hết lời!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play