Trước đây khi phủ Kinh Quốc Công vinh hoa vô song, thì Kinh Quốc Công đi đâu cũng dẫn theo nàng, số lần Tô Lương Thiển tới Vĩnh Tấn công phủ, so với đích trưởng tôn của Thẩm gia còn nhiều hơn.
Quý Tường Hóa chỉ có một nhi tử là Quý Ngôn Tổ, Quý Ngôn Tổ cũng chỉ sinh một nhi tử, trước đây cả nhà Quý Tường Hóa đối xử với Tô Lương Thiển cũng hết mực yêu thương.
Mỗi lần Tô Lương Thiển tới, Quý Vô Tiễn đều đến đứng cạnh.
“Ông ấy đi rồi, người cùng ta uống rượu đánh cờ cũng mất luôn, con còn nhớ không? Trước đây khi ta cùng với ông ấy uống rượu đánh cờ đều sẽ ôm con.”
Tô Lương Thiển cười, đôi mắt lại ướt đẫm, những giọt nước như pha lê đong đầy. “Cho dù đi tới đâu, đều sẽ dẫn con theo, sợ con đi mất hoặc là xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng phải ôm lấy con ở trên người mới yên tâm, ông ấy luôn nghiêm mặt với các cữu cữ và huynh trưởng, nhưng chỉ cần nhìn con thì sẽ cười ngay, đến ngoại tổ mẫu còn thấy đố kỵ với con.”
“Rõ ràng là nói rằng muốn nhìn thấy con gả chồng sinh con, người thương con chiều con bảo vệ con, chỗ dựa của đời con, nhưng mà lại đi sớm như thế, đến tro cốt cũng không có, kinh thành dường như không thay đổi gì, nhưng mà những người yêu thương con, đều đã không còn nữa rồi.”
Không chỉ là Kinh Quốc Công, mà các cữu cữu còn có huynh trưởng của nàng đều đã ra đi rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT