Phục Linh đứng bên cạnh Giáng Hương, kéo nàng ta đứng lên, nhưng bị Giáng Hương từ chối.
Tô Lương Thiển nhìn Giáng Hương, gương mặt đó trong đám nha hoàn vẫn xuất chúng như cũ. Nhất là dáng vẻ tiều tụy và yếu ớt như này, chẳng những không hao tổn gì nhan sắc của nàng ta, mà ngược lại đôi mắt đó bởi vì gò má gầy xuống mà trông càng to hơn, ngập nước, có sự điềm đạm đáng yêu không nói ra được làm cho nam nhân cảm thấy đau lòng.
Giáng Hương tránh khỏi Phục Linh, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lương Thiển, “Nô tỳ không muốn đi. Những năm này, nô tỳ lyoon đi theo tiểu thư, từ kinh thành đến Vân Châu, lại từ Vân Châu đến kinh thành, nô tỳ vốn là cô nhi, nếu rời khỏi tiểu thư thì có thể đi đâu đây? Phu nhân, bọn họ đều coi nô tỳ như cái gai trong mắt. Ở Tô phủ, nô tỳ là người của người, bọn họ đương nhiên không dám đối phó nô tỳ. Nếu nô tỳ rời đi thì chỉ còn con đường chết.”
Phục Linh nhìn sắc mặt thê lương của Giáng Hương, trước nàng chưa nghĩ tới điều này.
Nàng cũng nhìn về phía Tô Lương Thiển, nếu như tiểu thư đã đồng ý đưa Giáng Hương rời đi, chắc chắn đã có thu xếp ổn thỏa.
Phục Linh có chút hối hận, chính mình không nên khi Giáng Hương vừa tỉnh lại, khích lệ nàng ta rời đi.
“Qua những năm này, nô tỳ bởi vì lòng tham của chính mình, đã nhiều lần làm chuyện sai trái, nô tỳ có lỗi với tiểu thư, cũng vì điều này mà nô tỳ phải trả giá lớn, nô tỳ đã biết sai rồi, cầu xin tiểu thư cho nô tỳ một cơ hội nữa, nô tỳ sẽ có ích đối với người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play