Tô Lương Thiển nhìn về phía Phục Linh, còn có những người khác như chim muôn bay tán loạn vây tới lại, cười nói: “Không phải, là chó, giống chó lớn, từ Tấn quốc, quanh năm sống trên cao nguyên mấy ngàn trượng, cho nên khác với chó bình thường, trưởng thành thành như vậy.”
Thu Linh bừng tỉnh, nhìn Quý Vô Tiễn cười ra tiếng, “Thì ra là chó, ta bảo sao khí chất của các ngươi sao lại giống như vậy chứ?”
Quý Vô Tiễn nhe răng, trừng Thu Linh, “Đừng tưởng rằng ta không đánh nữ nhân, cứ khiêu khích ta đi!”
Thu Linh không để ý đến sự đe dọa của hắn, một chút cũng không sợ hãi: “Có Ảnh Đồng tỷ tỷ giúp ta, chờ ngươi đánh tỷ ấy rồi nói sau.”
Ảnh Đồng rất phối hợp, bước ngang hai bước, bảo vệ Thu Linh ở phía sau.
Thu Linh chỉ vào Quý Vô Tiễn, cười càng thêm nang ngược.
“Thể trạng cường tráng, rống gào như sư tử, tuy rằng là chó, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, không thua kém chó sói, hơn nữa, trung thành bảo vệ chủ, làm người nếu có một nửa của Tấn Ngao, vậy cũng coi như là có phẩm đức cao thượng rồi.” Người vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn quá nhiều, còn không bằng chó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play