Thu Linh không biết thuật vu cổ, nàng chỉ nghĩ một cái hình nộm nhỏ như vậy, làm sao có thể làm gì được Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển nhìn thấy người đứng ở cửa là Phục Linh, đôi lông mày lạnh lẽo, giống như có tầng sương lạnh.
“Ta từ nhỏ, đã bị đạo sĩ nói là bát tự không hợp với phụ thân, ông ta gần đây xem ta không vừa mắt, chắc chắn cảm thấy con đường làm quan không thuận lợi, là vì ta nên mới như vậy, do ta khắc ông ta, nếu trong viện ta ở lục soát ra thứ này, các ngươi cảm thấy ông ta sẽ làm như thế nào?”
Tô Khắc Minh vì chính mình, khẳng định đem chuyện này náo loạn cho mọi người đều biết, sau đó đuổi nàng ra khỏi Tô gia.
“Bất hiếu chính là tội thứ hai, trong hoàng thất, kiêng kị nhất là hại người bằng loại vu cổ thuật này.”
Quý Vô Tiễn nhìn mấy người, nhỏ giọng nói tiếp lời giải thích của Tô Lương Thiển: “Tiền Thái tử, cũng chính là huynh trưởng của đương kim Hoàng thượng, bởi vì ở Đông cung lục soát ra búp bê vu cổ ở trên có viết sinh thần bát tự của Tiền hoàng đế, nên bị phế truất vị trí Thái tử, giáng xuống làm thứ dân, mẹ đẻ của Thái tử, và cả mẫu tộc của Hoàng hậu, toàn bộ bị liên lụy, phần bị chém đầu, phần bị lưu đày, Hoàng hậu không chịu nổi đã kích nên đã thắt cổ tự sát.”
Phục Linh thấy vấn đề mọi người đang bàn bạc, càng nói càng quá trớn, vội vàng hạ rèm, ôm lồng ngực đang hoảng sợ đập điên cuồng, đi ra ngoài gác cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT