Mà cái liếc mắt vô cùng lạnh lẽo kia tình cờ bị nhị di nương nhìn thấy, bà ta sờ sờ khuôn mặt nứt nẻ đã bôi một lớp son phấn thật dày, trong lòng không khỏi ảm đạm, bi thương về tương lai mờ mịt của mình.
Tô lão phu nhân ngồi chính giữa, bà đã thay quần áo, tóc trắng búi lên, cũng đã trang điểm nhưng khó mà giấu được nét xanh xao hốc hác trên khuôn mặt già nua.
Tô lão phu nhân vẫn luôn hi vọng, cứ nghĩ ngủ một giấc thì khi tỉnh lại mọi chuyện đều ổn, bà sẽ nói được nhìn được, nhưng ngày qua ngày, bà càng thêm thất vọng, tâm trạng bị đả kích, nhất là sau khi biết Tiêu Yến sắp xếp chuyện này, bà lại càng lo lắng, mặc cho Tô Lương Thiển dỗ dành thế nào cũng không yên tâm, tinh thần kém đi rất nhiều, nhưng vì không thể nói, không được trút ra, lại càng thêm uể oải, gắt gỏng.
Trong thời gian ngắn, bà gầy hẳn đi.
Gương mặt vốn phúc hậu, hiện tại xương gò má cũng lõm vào, không còn chút huyết sắc, đôi mắt to sụp xuống càng ngày càng đờ đẫn, quần áo trước kia mặc vừa, bây giờ lại rộng thùng thình, lớn hơn vài vòng, nhìn kỳ quặc khiến mọi người có chút e ngại sợ hãi.
Tô Lương Thiển ngồi bên người bà, một tay bị bà nắm chặt, nàng là người Viễn Tuệ nhìn thấy đầu tiên trong tất cả mọi người.
Nàng mặc quần áo của nữ nhi, đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút da thịt, ngoan ngoãn như bé thỏ trắng không rành sự đời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT