Phương di nương vội vàng kéo Tô Hàm Nguyệt lại, quỳ xuống rồi dập đầu bên chân Tô lão phu nhân, run rẩy cầu xin: “Lão phu nhân, tính tình Hàm Nhi vẫn luôn ngay thẳng bộc trực như thế, nói chuyện không biết suy nghĩ, nhưng mà từ trước tới giờ nàng vẫn luôn kính trọng ngài nhất, quan hệ giữa nàng với đại tiểu thư tốt đẹp, tại thấy đại tiểu thư bị ấm ức nhiều như thế nên mới bốc đồng như thế, bao nhiêu năm nay, ngài cũng biết được mà, nàng ít kiến thức nên cũng không biết thứ đó là rắn độc, sẽ độc chết người, nhưng mà nàng cũng không có ác ý, thật sự chỉ là những trò đùa dai giữa tỷ muội mà thôi...”
“Cơ thể Hàm Nhi vốn dĩ yếu ớt, lại vừa bị nhiễm lạnh, nếu như lai bị đánh thêm mười đại bản nữa rồi ném vào trong từ đường không có người chăm sóc thì sẽ mất mạng đó, lão phu nhân có trái tim bồ tát, cầu xin ngài rộng lòng từ bi tha thứ cho tiểu thư một lần này.”
Tô Hàm Nguyệt đã bị dọa phát khóc lên rồi, mặc dù giận Tô Lương Thiển nhưng vừa nghĩ tới mười đại bản kia còn có thể bị giam giữ cả đời ở trong từ đường thì lại run sợ, trái tim bối rối, nào còn quan tâm tới việc tính sổ với nàng cơ chứ, nên dựa theo lời của Phương di nương mà cầu xin: “Tổ mẫu, tôn nữ sai rồi, tôn nữ thật sự sai rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ.”
Tiêu Yến thấy Phương di nương lôi cả Tô Khuynh Mi vào thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Là tại con dâu dạy dỗ nữ nhi không tốt, nhưng Phương di nương nói cũng có lý, tính tình Hàm Nhi vội vàng lỗ mãng, nhưng cũng là người bị hại, mùa này từ đường vừa lạnh vừa rét, nếu như để lại mầm bệnh, nàng... dù sao cũng là nữ nhi của Tô gia.”
Con gái, đặc biệt là những nữ nhi có vài phần xinh đẹp thì vẫn luôn có ích đối với những nhà như bọn họ, về điểm này thì Tô lão thái thái với Tiêu Yến có cùng quan điểm với nhau.
Tô Lương Thiển thấy sắc mặt Tô lão phu nhân thả lỏng ra thì cũng cầu xin theo: “Tổ mẫu, tam muội muội chắc chắn không phải là cố ý đâu, nàng... nàng chỉ là có chút nóng vội nên mới lừa gạt người mà thôi.”
Tiêu Yến nhìn Tô Lương Thiển một cái thật sâu, Tô Lương Thiển vẫn đang kéo góc áo của Tô lão phu nhân, hai cái tay kia trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài cực kì xinh đẹp, nàng cúi người nên không nhìn rõ mặt, hai bờ vai thẳng đứng nhìn đáng thương hề hề.
Nàng đáng thương biết bao, ý nghĩ này khiến trái tim của Tiêu Yên tự dưng thắt lại.
Tô lão phu nhân hừ lạnh: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, nể tình ngày hôm nay ngươi bị rơi xuống nước nên không đánh bản tử nữa, vả miệng mười cái, cũng để cho ngươi biết được cái gì nên nói cái gì không nên nói, đây cũng là lời cảnh cáo cho những người khác, cút về Vân Thủy uyển cho ta, tự kiểm điểm lại mình cho tốt.”
“Tổ...”
“Vâng, vâng, thiếp thân sẽ đưa nàng về Vân Thủy uyển ngay đây.” Phương di nương cắt ngang lời nói của Tô Hàm Nguyệt, Tô Hàm Nguyệt ra sức lắc mạnh tay rồi trừng mắt lên nhìn bà ta.
Nàng ta cũng chẳng coi Phương di nương người đã sinh ra mình nhưng lại có thân phận thấp kém này ra gì cả.
“Từ ma ma, ngươi đi làm đi.”
“Phu nhân.”
Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa hết tức giận, muốn Tiêu Yến nói giúp mình mấy câu nhưng mà Phương di nương lại túm lấy tay nàng ta, mạnh mẽ lôi nàng ta ra ngoài.
Lão phu nhân không xử trí Tô Hàm Nguyệt ở Phúc Thọ viện, cũng không để mặt nàng ta bị đánh mà trở về, đây cũng đã khai ân vì quan tâm chăm sóc nàng cũng như vì thể diện của nữ nhi Tô gia rồi.
Điểm này, đầu óc của Tô Hàm Nguyệt quá đơn giản nên đương nhiên là không hiểu được, Phương di nương lại cảm kích trong lòng.
“Con rắn kia đâu rồi?”
Tiêu Yến hỏi: “Lý ma ma cho người xử lý rồi ạ.”
Tô lão phu nhân gật đầu, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, liếc nhìn Tô Lương Thiển vẫn đang cúi đầu, chỉ thấy nàng cực kì nhát gan, lại nghĩ tới việc đón nàng về mới chọc ra những chuyện này, nên đối với đứa tôn nữ chẳng có chút cảm tình này thật sự là không thích nổi: “Ngươi còn ở lại đây làm cái gì? Từ nay về sau nếu không có việc gì thì cứ ở trong viện của ngươi, nơi nào cũng không được đi, thỉnh an mỗi ngày cũng không cần tới, cũng bớt việc nhìn thấy lại thấy phiền. Chép Nữ tắc một trăm lần, học tập quy củ nữ tử cho tốt vào, khi nào viết xong rồi thì bảo người đưa qua đây.”