Tô Lương Thiển vừa về tới Lưu Thiển uyển thì Quế ma ma lập tức sắp xếp cho nàng dùng cơm, âm mưu và dã tâm của Tiêu Yến và Tô Khuynh Mi thì nàng đương nhiên không thể biết được.
Tô Lương Thiển dùng cơm xong thì Quế ma ma đuổi tất cả hạ nhân đi chỗ khác, chỉ để mình mình ở lại hầu hạ, bà rót cho Tô Lương Thiển một tách trà ấm, đưa vào tay nàng, dịu dàng nói: “Người từ nhỏ đã không sống trong Tô phủ, Tô lão phu nhân đương nhiên chưa biết được chỗ tốt của người, nhưng mà người cũng có ngoại tổ phụ, lão thái thái yêu thương nhất chính là người, còn thương hơn cả tiểu thư lúc trước nữa.”
Tô Lương Thiển nhìn Quế ma ma người duy nhất sợ nàng đau lòng mà cực kì cẩn thận nói, có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong lòng lại thấy ấm áp, cười hùa theo: “Đúng thế, ngoại tổ mẫu đối với ta rất tốt, còn có ma ma nữa, ma ma người cũng rất yêu thương ta. Người yên tâm đi, ta không sao đâu, ta không lớn lên bên cạnh họ, bọn họ không có cảm tình với ta, ta cũng như thế, không cần lo lắng ta sẽ đau lòng đâu.”
Thái độ Tô lão phu nhân đối với nàng lạnh lùng vô tình, không phải là do chưa biết chỗ tốt của nàng, mà là cảm thấy nàng không có giá trị lợi dụng, sự tốt đẹp của hư tình giả ý nàng còn không muốn có ấy chứ.
Quế ma ma nghe Tô Lương Thiển nói như thế thì vẻ mặt cũng cực kì điềm nhiên vui vẻ “Tiểu thư không buồn là tốt rồi, lại nói thời tiết như thế này rắn ở đâu mà có chứ, còn vào trong phủ nữa, chuyện này thật sự không đơn giản.”
Quế ma ma chăm chú nhìn Tô Lương Thiển, rốt cuộc cũng không có chứng cứ xác thực nên cũng không nói toạc ra “Tiểu thư sao lại không trực tiếp mang con rắn đi, ta thấy Tô lão phu nhân sợ chết khiếp, nếu như được nhìn thấy thì phu phân chắc chắn không thoát được đâu.”
Trên mặt Tô Lương Thiển hàm chứa nụ cười, mày hơi nhướng lên “Nhãn lực của ma ma không tệ, tổ mẫu này của ta là sợ chết nhất.”
Dáng vẻ của nàng trông rất vui tươi “Ma ma đừng vội, con rắn kia còn có tác dụng khác lớn hơn, trong phủ không an toàn, ma ma cho người gửi tin cho ngoại tổ mẫu, để bà giúp đỡ nuôi nó vài ngày, đợi tới khi nào cần thì bảo bà gửi nó về sớm một chút là được, chuyện này cũng bảo ngoại tổ mẫu giữ bí mật, còn nữa, bảo bà không cần lo lắng, thời cơ tới rồi thì ta sẽ tới thăm bà.”
Hậu viện của Tô phủ này chính là thiên hạ của Tiêu Yến, dễ bị phát hiện, hơn nữa, những chuyện nhỏ không đáng để ý này cho dù Tô lão phu nhân muốn phạt bà ta thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, không làm lay động được địa vị của bà ta.
Lần thứ nhất ra tay, nhất định phải dạy cho một bài học nhớ đời mới được.
Quế ma ma trịnh trọng gật đầu, lại lo lắng tới một chuyện khác “Thế một trăm lần Nữ tắc...”
Ánh mắt Tô Lương Thiển rơi trên đám hoa mai vươn ra ngoài cửa sổ vắt ngang sân viện, khóe môi cong lên, tự tin nói: “Chẳng tới mấy ngày thì các nàng sẽ cầu xin ra ra ngoài mà thôi.”
Bởi vì là Tô lão phu nhân hạ lệnh, nên người ngoài cho rằng tiền đồ phía trước của Tô Lương Thiển - người vừa mới trở về Tô phủ là một mảng đen tối, hoàn toàn chẳng có người nào tới Lưu Thiển viện thăm nàng, mà Tô Lương Thiển cũng không ra ngoài.
Mỗi ngày nàng đều ở trong viện của mình, nhìn hoa mai nở rộ, nhìn những hạ nhân bận rộn xung quanh cây mai, nhân các loại cơ hội nghe trộm nàng nói chuyện, có chút chuyện gì cũng đều chạy ra bên ngoài, bàn luận về nàng một cách kín đáo, càng ngày càng khó nghe, càng ngày càng không kiêng nể gì, nhưng nàng không hề để bụng.
Quế ma ma vốn dĩ còn nóng vội giận dữ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã thong dong, lòng đầy thanh thản của Tô Lương Thiển, thì cũng nhẹ nhõm hơn và chỉnh đốn lại đám nô tỳ ăn cây táo rào cây sung này.
Thời cơ mà Tô Lương Thiển nói, chính là thời điểm cách giao thừa không tới nửa tháng nữa.
Một ngày này, nàng vẫn sinh hoạt như bình thường, thức dậy vệ sinh cá nhân, sau khi ăn sáng xong thì lần đầu tiên trong đời kêu Phục Linh và Giáng Hương chuẩn bị bút mực, nàng đang ngồi trên bàn sách, chép phạt Nữ tắc, thì Tiêu Yến tới.
Tiêu Yến không cho ai thông báo hết, vừa bước vào phòng thì nhìn thấy Tô Lương Thiển đang ngồi trên bàn, một tay cầm bút, một tay kia thì giữ mép giấy Tuyên Thành, cơ thể thẳng tắp hơi nghiêng về phía trước, tư thế đoan chính, ánh mặt trời ngày đông rơi trên người nàng, mạ một quần sáng nhạt lên cơ thể nàng, khiến cho da thịt vốn đã trắng nõn của nàng lại càng trắng ngần thêm, trong sáng, lộng lẫy, nàng đang mím môi, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, còn có chút nhàn nhã trấn tĩnh của người có địa vị cao.
Cảnh đẹp này thật sự là quá đẹp, quá hoàn mỹ, khoảnh khắc Tiêu Yến nhìn thấy mà hồn vía bay lên mây luôn, cũng không nỡ làm phiền, đợi bà ta hoàn hồn lại thì trong lòng lại nổi lên sự ghen ghét mạnh mẽ, còn có cả sự kích động muốn hủy diệt càng mạnh mẽ hơn.