Nếu đã thế, vậy con chó kia chắc hẳn cũng không giống loại chó có thể phân biệt lòng người như trong tưởng tượng của Ngũ hoàng tử.
Nếu không, hôm nay nó không thể chỉ nhằm vào một mình Tô Trạch Khải mà sủa.
“Quân tử phải giúp người hoàn thành ước vọng, hiểu không?”
“Chó thông minh biết nhận chủ, con chó này vẫn đi theo đại sư, ngươi mang nó đi, nó không thể được tắm mình trong Phật quang nữa, vậy chỉ còn là một con chó bình thường, đoán chừng là cũng chẳng còn tác dụng gì, hơn nữa, đại sư là cao tăng đắc đạo, ngươi nhắc chuyện tiền bạc với đại sư, không phải sỉ nhục người ta sao? Còn nữa, chó có tình nghĩa hơn người nhiều, đi theo đại sư lâu như vậy, nhất định có tình cảm!”
Nghĩa bóng của câu này là Quý Vô Tiễn đang mỉa mai Tô Khắc Minh.
Viễn Tuệ dường như đã cắt đứt thất tình lục dục, không có phản ứng gì, tiểu sa di dắt chó sau lưng ông ta lại không nỡ.
“A di đà Phật, vị thí chủ này nói rất phải, con chó này đã theo ta nhiều năm, vẫn luôn do Tiểu Hải chăm sóc, tình cảm của họ thâm sâu, bần tăng thật sự không nỡ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT