Sắc mặt Tô Lương Thiển lộ ra sự nghi ngờ, lặp lại lời nói của Tiêu Yến, hỏi: “Lão phu nhân của Vương gia ư?”

Tiêu Yến giải thích: “Là thân mẫu của hoàng hậu, lão phu nhân của Trường Vinh Hầu phủ.”

Kiếp trước, Tô Lương Thiển từng nghe ngoại tổ mẫu của mình nhắc tới vị lão phu nhân của Trường Vinh Hầu phủ này nhiều lần rồi, trong lời nói có sự tán thưởng, nàng cũng từng gặp bà ta một lần nên đương nhiên là biết rồi.

Cuộc đời của vị lão phu nhân này, cũng giống với ngoại tổ mẫu, chính là hai chữ truyền kỳ.

Vương lão phu nhân họ Diêu, tên là Quy Ninh, là con gái duy nhất của gia đình phú thương tại kinh thành năm đó, môn đệ Vương gia năm đó kém xa hiện tại, nếu không vì sao lại lấy con gái của thương nhân chứ.

Sau khi Diêu Quy Ninh gả vào Vương gia, sinh được một nam một nữ, không lâu sau thì phu quân qua đời.

Lúc đó, Vương gia chưa được phong hầu, càng đừng nói tới phong hào Trường Vinh như bây giờ, có ban thưởng lớn như thế là bởi vì Vương gia có công rất lớn.

Năm đó Vương lão phu nhân không chỉ gả nữ nhi duy nhất, được yêu thương chiều chuộng nhất cho hoàng thượng hiện tại, còn gần như là tiêu tốn tất cả tài sản để giúp hắn khai thông mọi quan hệ, âm thầm thao túng mọi thứ. Hoàng thượng ngày nay có thể từ một hoàng tử không có lai lịch gì bước lên được vị trí cửu ngũ chí tôn như ngày hôm nay, không thể không kể tới công lao của Vương gia.

Sau khi hoàng đế đăng cơ, phong Vương Hiểu Âm làm hậu, phong Dạ Hướng Vũ làm Đông cung thái tử, bản thân Vương lão phu nhân cũng là nhất phẩm cáo mệnh, tới cả Vương lão gia đã qua đời nhiều năm cũng được truy phong, nhi tử duy nhất của Vương lão phu nhân cũng được phong hầu ban phủ, hiệu là Trường Vinh.

Trường Vinh, Trường Vinh, phồn vinh vĩnh cửu, đây chính là lời hứa hẹn của hoàng đế, vinh hoa ngập trời, mà tất cả những thứ này, đều là nhờ có sự quả cảm quyết tuyệt của Vương lão phu nhân.

Nhắc tới Vương lão phu nhân thì Tô Lương Thiển không khỏi nghĩ tới Tô lão phu nhân, chẳng qua chỉ nuôi ra được một quan tam phẩm, mà lại là Tô lão gia tử đã qua đời dạy bảo nên, mà đã dương dương tự đắc, bày ra tư thái khắp thiên hạ này chỉ có bản thân mình là tuyệt nhất. So với Vương lão phu nhân thì quả thật là không thể sánh bằng, cũng chẳng trách được ở hậu viện cũng không đấu thắng được Tiêu Yến, bị người ta nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng mà, điều khiến Tô Lương Thiển không thể giải thích được là, nữ nhân vừa thông tuệ lại vừa có thủ đoạn như Vương lão phu nhân, sao lại có thể dạy dỗ đích tôn duy nhất thành tên ăn chơi trác táng, quần áo lượt là như thế.

“Bà ấy muốn gặp ta làm gì?” Tô Lương Thiển biết rõ mà còn cố tình hỏi.

Thánh thượng đương triều cực kì kính trọng nhạc mẫu của mình, mỗi năm trước tết khoảng nửa tháng thì đều cho phép hoàng hậu trở về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cũng chính là khoảng thời gian này.

Kiếp trước, khi nàng trở về thanh danh đã bị hủy hoại hết, hôn sự này trực tiếp bị bỏ qua, giống như chưa từng có, bây giờ tình hình không giống thế nữa rồi.

“Con có hôn ước với thái tử, lúc trước ở Vân Châu không tiện, nhưng bây giờ con trở về rồi, mà Vương gia lại là nhà ngoại của thái tử, bà ấy tới xem mắt thay cũng là điều dễ hiểu.”

Chuyện hoàng hậu về Vương gia ở vài ngày Tiêu Yến cũng biết, xem mặt hộ ư, đây chỉ là cách nói của Tiêu Yến mà thôi, thực tế là vì từ hôn.

Nếu như là trước đây thì chắc hẳn trong lòng Tiêu Yến sẽ ghen tức căm giận, nhưng mà sau khi nói chuyện với Tô Khuynh Mi thì bà ta hoàn toàn không để ý tới nữa, chỉ mong sao cửa hôn sự này của Tô Lương Thiển có thể giúp cho Tô Khắc Minh đổi được chức quan cao hơn, bổng lộc hậu hĩnh hơn là được.

“Sau khi người của Tô phủ đi Vân Châu đón con, phụ thân con kích động tới mức đêm nào cũng không ngủ được, những năm này, ông ấy vẫn luôn nhớ tới con, nếu như không phải sự vụ cuối năm quá nhiều, ông ấy bận không thể phân thân ra được, thì cũng muốn đích thân đi đón con.”

“Ta nghe nói, phụ thân đưa đại ca đi thăm đồng liêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play