Vết thương sau ót của Tô Trạch Khải cũng không nghiêm trọng lắm, chạng vạng tối hôm sau liền tỉnh dậy. Tiêu Yến lo lắng có người nói chuyện Tô Trạch Khải không thể tham gia khoa cử năm nay cho hắn ta biết, cố ý kích thích bệnh của hắn ta, thế là bà ta cũng không quản chuyện trong phủ nữa, cả ngày trông chừng nửa bước không rời, người dùng cũng đều là dùng thân tín của bà ta.
Tô Khắc Minh tức giận hận không thể bóp chết Tô Trạch Khải, đương nhiên sẽ không đi gặp hắn ta. Còn về phần Tiêu Yến, từ trước đến bây giờ ông ta cũng không từng chào đón.
Hậu viện của Tô phủ, rơi vào tay của hai người Tô Khuynh Mi và Tô Lương Thiển.
Sau một loạt sự cố, hạ nhân cũng sợ Tô Lương Thiển hơn cả Tô Khuynh Mi, bọn họ hết sức nịnh bợ nàng, có chuyện gì xảy ra, Tô Lương Thiển đều là người biết đầu tiên.
“Á…”
Tô Lương Thiển đang ăn sáng ở trong sân, bỗng một tiếng hét thảm thiết chói tai sắc bén, vô cùng đau đớn, từ một hướng nào đó của Tô phủ truyền đến, giọng rất lớn, mỗi một ngóc ngách của Tô phủ đều có tiếng vang lại, bách tính phụ cận Tô phủ, đoán chừng cũng có thể nghe thấy được.
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn đó, ngoài đau thương, còn tràn đầy hận ý, như thể nhập ma, giữa ban ngày, cũng có thể khiến tâm trạng người ta run rẩy, thậm chí trẻ con bên ngoài cũng bị âm thaanh mơ hồ kia trực tiếp làm cho hoảng sợ khóc toáng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play