Tô Lương Thiển nghe Nhị di nương nhắc tới Tạ Vân Dịch, đồng thời nghĩ đến, Tạ Vân Dịch đã đi lâu như vậy, lại chậm chạp chưa có tin tức, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần lo lắng.
Tô Lương Thiển nhíu mày, trên mặt cười nhẹ, “Áy náy? Ta vì sao phải áy náy? Nhị di nương không cảm thấy lời mình vừa nói rất buồn cười sao? Trộm nhớ nhung thứ của người khác, lúc đi trộm đồ vì bị phát hiện, bị đánh, còn trách chủ nhân đánh mình hay sao?”
Thu Linh nhếch miệng cười.
Tiểu thư nói công tử là là của nhà mình, công tử mà biết nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhị di nương lại không nghĩ giống với Thu Linh, lạnh giọng hỏi: “Việc này có liên quan gì?”
“Tô Như Cẩm nhớ thương người không nên nhớ, kết quả rơi vào kết cục như vậy, còn có thể trách tội lên đầu người khác sao! Nhị di nương tuy muốn giúp nàng ta thoát tội, cũng nên tìm lí do tốt một chút, nếu nói đó là lỗi của ta, Nhị di nương càng hẳn nên xem lại mình đã không dạy dỗ nữ nhi cho tốt! Chỉ những việc mà Tô Như Cẩm làm, ta dù có lấy của mạng của muội ta cũng không có gì quá đáng!”
Tô Lương Thiển thản nhiên, Nhị di nương lại nói không thể nói được lời phản bác nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT