Bởi dù nơi này thuộc về Quý gia hay Tạ Vân Dịch thì mỗi một thứ nàng cầm trên tay đều là một món nợ tình. Nhưng thú thật mà nói, nàng vẫn sẵn lòng nợ Quý gia hơn.
Tuy nhiên, nợ Quý gia và nợ Tạ Vân Dịch dường như không có nhiều sự khác biệt.
“Ngươi đưa ta tới nơi này, không sợ ta bán đứng ngươi và Tạ Vân Dịch sao?”
Quý Vô Tiễn lắc lắc hai chân, tỏ vẻ thờ ơ: “Ngươi đừng thấy cách chúng ta vào mà nghĩ là dễ dàng, đó là do ta đưa ngươi vào thôi. Nếu ngươi muốn một mình đưa người khác đến thử xem, không chết cũng què. Mà tại sao ngươi lại bán đứng bọn ta? Nếu ngươi bán đứng bọn ta, không phải cũng bán đứng chính mình sao?”
“Ta nghe Thu Linh nói ngươi thích mấy thứ vàng bạc này nên mới dẫn ngươi tới đây xem. Công tử đã cho ngươi thứ còn quan trọng hơn thế, đương nhiên hắn cũng chẳng quan tâm đến những vật ngoài thân như vậy.”
“Giờ thì ngươi biết công tử nhà ta tài giỏi lợi hại như thế nào rồi chứ. Cái ngưỡng như Thái tử còn không có tư cách xách giày cho công tử. Nếu ngươi thích, lát nữa ta sẽ dạy ngươi cách tiến vào. Khi nào tâm trạng không tốt thì cứ đến nhà ta, tự mình vào xem. Nếu không, ta sẽ cho người xây một con đường tắt nối tới sân Thẩm gia, dù sao cũng rất gần, chắc là không rắc rối lắm. Ngươi chỉ cần yên tâm tiến vào thôi, phụ thân ta và mọi người không ai biết chỗ này.”
Nhìn thấy dáng vẻ đầy tự hào của Quý Vô Tiễn, Tô Lương Thiển mỉm cười: “Ta không ngờ ngươi cũng khá giỏi giữ bí mật đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT