Sắc mặt Thẩm Kỳ Thiện cũng mang theo lửa giận: “Thể diện gia tộc? Chỉ vì chuyện này mà bao năm qua, ta phải gánh chịu biết bao nhiêu? Ta còn không dám đi ra ngoài! Trước đây, khi tổ phụ và thúc thúc còn sống, cả nhà đều nâng niu muội trong lòng bàn tay, người được yêu thương nhất là muội, một người họ Tô. Nhưng lúc xảy ra chuyện, người chịu đựng chế giễu cười nhạo lại là ta? Ta không thể nghĩ cho mình được hay sao?”
“Sinh ra trong gia tộc như vậy, để được hưởng vinh quang mà chưa ai có được ắt sẽ phải trả một cái giá. Chuyện hôn nhân đại sự, có mấy nữ tử có thể tự mình quyết định! Đành rằng tỷ muốn nghĩ cho mình, nhưng chuyện lần này không thể được!”
“Tại sao lại không đồng ý? Muội dựa vào đâu mà không đồng ý? Tại sao đến bây giờ chuyện gì vẫn phải nghe lời muội? Trước đây ta bị khinh thường là vì muội, tại sao đến bây giờ còn phải vì dục vọng cá nhân của muội, mà ngay cả gả cho người mình thích cũng không được? Từ nhỏ đến giờ, ta chưa bao giờ xin tổ mẫu cái gì. Ta là tôn nữ của bà ấy, bà ấy không thể cúi đầu vì ta dù chỉ một lần sao?”
Tô Lương Thiển nhìn dáng vẻ khăng khăng cho mình là đúng của Thẩm Kỳ Thiện, cảm thấy hiện tại nàng ấy không thể nghe lọt cái gì vào tai, giống như dáng vẻ một mực muốn gả cho Dạ Phó Minh của nàng ở kiếp trước, đúng là điên rồ.
Sắc mặt Tô Lương Thiển trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Ta và tổ mẫu chưa bao giờ nghĩ đến việc tỷ sẽ làm việc gì cống hiến cho phủ ta, bọn ta cũng mong tỷ được một đời bình yên. Mấy năm nay, Kinh Quốc công phủ có thể vượt qua được thật không dễ dàng, trước đã vậy, mà bây giờ cũng vẫn thế. Chúng ta không mong tỷ làm gì để đóng góp cho phủ, chỉ mong rằng tỷ sẽ nhìn vào chữ Thẩm trong tên mình, nhìn vào dòng máu của Thẩm gia chảy trong cơ thể, mà đừng làm việc gì bôi nhọ Kinh Quốc công phủ chúng ta.”
Giọng nói của Tô Lương Thiển lạnh như băng, lại thêm phần bất lực khó mà diễn tả.
“Tỷ không biết rõ chuyện giữa ta và Tiêu Yến. Điều ta có thể nói với tỷ là ta và bà ta, kết quả cuối cùng chỉ có ngươi chết thì ta sống, hoặc bà ta chết, hoặc ta là chết. Một khi ta nhân từ nương tay, hoặc như tỷ nói, ngây thơ nghĩ rằng có thể xóa bỏ mọi hiềm khích, vậy thì người chết sẽ là ta. Ta coi tỷ như người thân, quan tâm đến sống chết của tỷ, cũng mong rằng tỷ có thể sống thật tốt. Ta không muốn tỷ trở thành vật hy sinh, đó là lý do tại sao ta kiên quyết phản đối. Nếu tỷ không tiếc bất kì cái giá nào, nhất quyết phải gả cho Tiêu Bằng Vọng…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT