“Khóc, khóc thì có ích lợi gì? Người nhìn vào gương mà xem, bộ dáng hiện tại của người giống cái gì hả! Tốt tốt tốt, người lo lắng cho tình trạng của huynh trưởng, vậy người có thể thay đổi cái tật tật chỉ mới có chút chuyện không như ý gặp người là than phiền của mình không hả? Người nói với đại phu những lời đó để làm gì? Trước kia cũng như thế, cứ hễ có chút mâu thuẫn với tổ mẫu và phụ thân, là hận không thể khiến cho toàn bộ mọi người trên thế giới đều biết, đều đứng về phía của mẫu thân, để bọn họ cảm thấy người mới là người uất ức nhất, kết quả thì thế nào? Hoàn cảnh bây giờ, người vừa lòng chưa! Con đã nói với người không biết bao nhiêu lần rồi, phát giận cũng phải nhìn người, không phải ai người cũng có thể phát giận được, nếu người nghe lời của con, phụ thân và tổ mẫu, ngươi tùy tiện bắt được một người, thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi thành ra cục diện như thế này?”
Càng nói thì giọng của Tô Khuynh Mi lại càng lớn hơn, cảm xúc cũng có hơi mất khống chế mà trở nên sắc bén.
Vào tình huống lúc nãy, Tiêu Yến cũng ý thức được bản thân đã sai lầm, sau khi xong việc bà ta cũng cảm thấy rất hối hận, đặc biệt gần đây mọi việc đều không thuận lợi, lúc bà ta muốn Tô lão phu nhân và Tô Khắc Minh chống đỡ bà ta, nhưng Tiêu Yến vẫn không chịu thừa nhận, bày ra tư thế mẫu thân, mạnh miệng nói: “Đây là thái độ nói chuyện với mẫu thân của con đó sao?”
Quả thật Tô Khuynh Mi không còn lời để nói nữa.
Bây giờ nàng ta nhìn nước mắt của Tiêu Yến, thì hoàn toàn không cảm thấy đau lòng mà ngược lại còn thấy phiền chán, nàng ta kìm cảm xúc bực bội phiền toái của bản thân lại, sau đó ngồi xổm xuống trước người của Tiêu Yến: “Con và Thất hoàng tử vẫn chưa thành hôn, mẫu thân cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, con còn có thể trở thành trắc phi được sao? Mẫu thân không cần mặt mũi, nhưng con không cần mặt mũi, hoàng thất cũng không cần mặt mũi hay sao? Mẫu thân có thể không suy nghĩ cho con và bản thân, nhưng cũng nên suy nghĩ cho huynh trưởng, sớm muộn gì huynh ấy cũng phải đính hôn, mà mẫu thân cứ như thế này, ai sẽ nguyện ý gả nữ nhi cho hắn chứ?”
“Hình tượng của mẫu thân cũng chính là thể diện của con và huynh trưởng, cho nên vì hai người bọn con, cầu xin mẫu thân chú ý đến hình tượng của bản thân nhiều hơn một chút, sau đó suy nghĩ lại kỹ càng, xem chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm!”
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Tiêu Yến mới tạm thời dừng lại, Tô Khuynh Mi sửa sang lại tóc cho bà ta rồi nói: “Con sẽ kêu Phương ma ma vào, để xử lí vết thương trên mặt của mẫu thân, sau đó mẫu thân đến Phúc Thọ viện gặp tổ mẫu đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT