“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân.”
Từ đầu đến cuối Tô lão phu nhân cũng không liếc nhìn nàng ta, ánh mắt rơi thẳng vào trên người Tô Trạch Khải.
Bà tuổi lớn, thị lực không bằng lúc trước, đi thẳng đến bên giường. Khi Tô Khuynh Mi thỉnh an bà, bà ta mới nhìn thấy mặt của Tô Trạch Khải.
Một vết roi thật dài gần như vắt ngang nửa khuôn mặt, không chảy máu nhưng lại có cảm giác sung huyết dường như muốn phun ra, chấn động mãnh liệt thị giác của người nhìn. Tô lão phu nhân gần như đứng không vững, Tô Khuynh Mi tay mắt lanh lẹ tiến lên đỡ bà ta ngồi xuống bên giường.
Tiêu Yến ở đằng sau bà ta cũng đi lên phía trước, khóc nói: “Mẫu thân, người xem xem Khải Nhi như vậy, lòng ta thật sự nát tươm cả rồi. Bất kể nói thế nào thì cũng là huynh muội, Đại tiểu thư tâm địa thật ác độc, nàng làm sao có thể hạ thủ được vậy!”
Tiêu Yến tiếp tục tố cáo Tô Lương Thiển, sau đó tiến lên xốc chiếc chăn đang đắp trên người Tô Trạch Khải lên.
Tô Trạch Khải chị mặc một tiết khố nằm sấp, trên lưng đều là dấu đỏ, miệng vết thương rất sâu, có một số có thể nhìn thấy xương. Vừa rồi đại phu sở dĩ khinh thường cũng bởi vì ông ta cảm thấy vết thương của Tô Trạch Khải giống như người chuyên hành hình làm ra, không giống như tiểu cô nương tuổi trẻ như Tô Lương Thiển có thể làm ra được như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT