“Không phải ngươi và di nương của ta không hợp nhau sao? Di nương của ta cho ngươi cái gì tốt, khiến ngươi thay bà ấy nói chuyện như vậy!”
Bởi vì Tô Như Cẩm nói quá lớn, đụng đến vết thương, đau đớn khiến nàng hít sâu một hơi.
Nàng ta sợ Tô Lương Thiển lại đánh nàng ta, cơ thể ngửa ra đằng sau, hai tay che mặt, không cho Tô Lương Thiển có cơ hội đánh nàng ta.
Tô Lương Thiển cười lạnh, trả lời nhưng không phải là chuyện Tô Như Cẩm đang hỏi.
“Bây giờ, có phải ngươi đang cảm thấy chính ngươi thực đáng thương, trên thế gian này không có ai đáng thương hơn ngươi? Ngươi chỉ tự gây nên làm đứt chân, trên thế gian này, người bị khuyết tật hai chân có rất nhiều. Rất nhiều người trong bọn họ sống lẻ loi một mình, còn phải ưu sầu vì kế sinh nhai. Cuộc sống như bây giờ của ngươi có rất nhiều người mong ước.”
Mặc dù nói như vậy, song Tô Như Cẩm vẫn cảm thấy chính nàng ta mới là người thảm nhất.
“Muốn cuộc sống như ta? Bọn họ điên rồi sao? Chỉ vì ngươi, ngay cả tư cách muốn ta cũng không có, ta nghĩ cũng không dám nghĩ, không thể nghĩ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT