Vương Hiểu Âm bóp bóp cái đầu bị chọc tức phát đau lên: “Ngươi đang uy hiếp ta.”
Tô Lương Thiển gật đầu “Đúng thế.”
Nàng trả lời một cách trực tiếp, không hề có chút do dự: “Không phải là nương nương ngài uy hiếp ta trước à? Lại còn muốn giết ta để giệt khẩu.”
Vương Hiểu Âm bị dáng vẻ bất lực vô tội của nàng làm cho tức muốn hộc máu.
“Nương nương, ta thấy ta bắt buộc phải nhắc nhở người một tiếng, con người này của ta, thích uy hiếp người khác, nhưng mà trời sinh lại không chịu được sự uy hiếp của người khác. Bởi vì làm việc không biết đắn đo, tính tình lại kích động, một khi kích động thì bản thân ta cũng không biết ta sẽ làm ra những chuyện gì đâu.”
Vương Hiểu Âm: “...”
Nào phải là con thỏ chứ, rõ ràng là một con hồ ly gian trá, không biết trời cao đất dày, đúng là thể loại chọc người ta tức chết mà không đền mạng.
Từ trước tới giờ chưa từng có người nào dám láo xược một cách trần trụi như thế trước mặt bà ta, cho dù là thái tử phạm sai lầm thì hoàng đế cũng sẽ không nói nặng lời như vậy, như thế này chẳng khác gì đang đánh vào mặt bà ta.
Vương Hiểu Âm thật sự muốn giết chết Tô Lương Thiển, ngũ mã phanh thây, nhưng mà bây giờ bà ta bị nàng bắt thóp, nắm được điểm yếu rồi nên không thể không thỏa hiệp.
Tô Lương Thiển thấy Vương Hiểu Âm nhẹ nhàng trở lại rồi thì tiếp tục nói: “Nương nương không cần lo lắng, ta chỉ cần thân phận thái tử phi được nội định thôi, chỉ muốn có chỗ đứng tại Tô gia, thậm chí là tại kinh thành mà thôi, hoàn toàn không có ý định gả cho thái tử, cũng không mơ tưởng trở thành thái tử phi.”
Không có ý định gả cho thái tử ư? Vương Hiểu Âm còn cho rằng bản thân nghe nhầm rồi: “Ngươi vừa nói gì?”
Tô Lương Thiển cười trả lời: “Vừa nãy không phải ta đã nói rõ ràng là ta chỉ không đồng ý hủy hôn bây giờ thôi à.”
Vương Hiểu Âm chỉ thấy Tô Lương thiển nói lại như thế là đang tìm lý do thoái thác mà thôi, khịt mũi hừ lạnh hai tiếng, hoàn toàn không tin.
Đối mặt với hoàng hậu đang phừng phừng lửa giận, Tô Lương Thiển đương nhiên không thể nói là bản thân mình căn bản không yêu thích một nam nhân háo sắc đần độn được, cũng không muốn bị liên lụy vào việc không thể chết già được, cười giải thích: “Đại khái trên người ta, có một nửa huyết mạch của Kinh Quốc công phủ, vào thời gian này năm sau, ta nhất định sẽ hủy hôn với thái tử.”
Thấy Tô Lương Thiển thề son sắt như thế, hoàn toàn không giống nói dối nên vẻ u ám nơi đáy mắt Vương Hiểu Âm có chút ánh sáng rồi: “Ta có thể cho người thứ ngươi cần, nhưng bản cung dựa vào cái gì để tin ngươi?”
Bà ta ngồi thẳng người lại, lại khôi phục sự cao cao tại thượng lúc trước: “Trả hết những thứ kia cho bản cung.”
Giọng nói của bà ta hơi cao, không tự giác mà nhiễm chút giọng điệu ra lệnh của hoàng hậu, có chút hùng hổ dọa người, Tô Lương Thiển lại cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói lời gì ngốc nghếch thế? Hiện tại ngài chỉ hận không thể giết chết tă, ăn thịt ta, những thứ kia chính là bùa hộ mệnh của ta, cũng là thứ khiến ta có thể sống yên thân gửi phận được, hơn nữa, cho dù ta có đưa cho ngài thì ngài cũng sẽ không tin đó là toàn bộ, thế nên vẫn để ta tiếp tục bảo quản thì hay hơn. Mặc dù ta mạng tiện nhưng mà vẫn muốn sống, trừ phi ngài ép ta, nếu không thì ta sẽ không chọn cách đồng quy vu tận với ngài, tuy rằng ta sẽ không bị lỗ vốn.”
Thái độ của Tô Lương Thiển cương quyết cường thế, mà hết sức không dễ lừa gạt, nhất thời Vương Hiểu Âm cũng không có cách nào, Tô Lương Thiển lại tiếp tục: “Ta không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nếu như muốn gả cho thái tử thì phải thấp giọng nịnh nọt lấy lòng nương nương còn không kịp, làm sao lại dám bất kính với mẹ chồng tương lai như thế chứ? Hiện tại ngài ngoài việc tin ta ra, thì còn có lựa chọn nào khác ư?”
Vương Hiểu Âm cảm thấy nàng nói cũng có lý, nhưng mà vẫn không cam tâm “Thải tử là trữ vương tương lai, cũng là huynh trưởng gương mẫu của chư vị hoàng tử, nếu như ngươi...”
Tô Lương Thiển mạnh mẽ ngắt lời hoàng hậu, tự tin tràn trề nói: “Trước khi chính thức hủy hôn thì ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại tới thể diện của thái tử, khiến hoàng hậu với thái tử khó chịu hết. Nếu như người khác bày mưu tính kế, vu oan giáng họa cho ta thành công thì đó là do ta ngu ngốc, kém cỏi không bằng người, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục thực hiện ước định với hoàng hậu nữa, nhưng nếu như để ta phát hiện ra, hoàng hậu nương nương cũng có tham gia vào những chuyện đó, thì ngài cũng đừng trách ta.”