Tiêu Bằng Vọng muốn nói chuyện êm đẹp với Tiêu phu nhân, nhưng Tiêu phu nhân đang trong cơn giận dữ, lại đau lòng khủng khiếp, đâu có thể nghe lọt tai lời của Tiêu Bằng Vọng, hai mẹ con chưa nói được mấy câu, đã lại cãi nhau.
"Tiêu phu nhân đang đợi ta?"
Tô Lương Thiển vào phòng của Tiêu Ý Trân, nhìn thấy người bên trong mênh mông kín cả phòng.
Tiêu phu nhân ngồi ở mép giường, trên tay cầm khăn tay, trên mặt còn có nước mắt, mắt đỏ đỏ, trong mắt đầy lo âu, đồng thời ngập tràn thương tiếc với Tiêu Ý Trân, cùng với cực độ bất mãn với đứa con trai Tiêu Bằng Vọng, nhưng ngay trong phút chốc Tô Lương Thiển tiến vào phòng, lưỡi đao sắc bén của bà ta nhanh chóng đổi hướng.
"Tô Lương Thiển!"
Từng chữ từng câu của bà ta đều cắn răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác gắt gỏng đó như dã thú bị kích thích, phảng phất như muốn xé nát Tô Lương Thiển thành mảnh vụn.
Tô Lương Thiển chậm rãi đi về phía Tiêu phu nhân, lúc đi nhìn về phía Tiêu Ý Trân một cái, vừa nói: "Biểu muội còn chưa tỉnh sao, đại phu nói thế nào? À, ta vừa nghe thấy rồi, hình như là nói không có chuyện gì, nhưng nếu không có chuyện gì, sao còn chưa tỉnh lại nhỉ? Tiêu phu nhân, biểu muội bây giờ đang là lúc yếu ớt, ngài nên bình tâm tĩnh khí mới đúng, Nhị công tử không phải đã nói rồi sao? Những hạ nhân kia vô tội, nếu ngài đánh chết bọn họ, vậy bọn họ sẽ chết oan uổng mất, nghe nói, người chết oan thì âm hồn không được tiêu tan, sẽ tìm người đòi mạng, ngộ nhỡ bọn họ tìm biểu muội thì làm sao đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT