"Đứa trẻ lớn lên ở thôn quê, không có cha mẹ dạy dỗ, nào biết quy củ gì đâu?"
Tô Lương Thiển nói một cách có lý chẳng sợ, không có chút hổ thẹn tự ti.
Tô quản sự nhìn dáng vẻ ta đây của Tô Lương Thiển, càng khẳng định suy đoán trước đó của mình, Tô Lương Thiển tới, tuyệt đối không phải đến để cúi đầu nhận sai như Tô Khắc Minh nghĩ, ông ta cảm thấy nàng giống đến hưng binh vấn tội hơn.
Tô quản sự đang nghĩ như vậy, thì thấy Tô Lương Thiển đã đưa chén trà cho Thu Linh, nhìn Tô Khắc Minh hỏi tiếp: "Buổi sáng Ngũ di nương tới tìm con, sau này trong phủ không lo ăn mặc ở đi lại của con nữa, tất cả chi tiêu của hạ nhân trong viện con, tiền trong công cũng sẽ không phụ trách nữa, là vậy phải không? Đây là ý của phụ thân?"
Tô Khắc Minh không mảy may cảm thấy quyết định của mình có bất kỳ điều gì không ổn, lặp lời ông ta lúc Ngũ di nương khuyên ông ta, nói: "Là ý của ta, ngươi không nghe dạy dỗ, trong mắt hoàn toàn không có người phụ thân là ta, lại càng không đặt lợi ích trên dưới cả nhà vào mắt, ta nuôi đứa con gái như vậy để làm gì, ta không đuổi ngươi ra khỏi phủ, để cho ngươi lưu lạc đầu đường thì đã là hết tình hết nghĩa rồi!"
Tô Lương Thiển hừ lạnh một tiếng, một tiếng hừ lạnh này của nàng, khiến Tô Khắc Minh rốt cuộc ý thức được, hình như mình đã hiểu sai ý, nàng tới không phải để nhận sai.
"Lưu lạc đầu đường? Tòa phủ đệ này, mặc dù họ Tô, nhưng ban đầu nếu không phải có mẫu thân con, phụ thân cảm thấy mình có tư cách có được sao? Bạc trong công? Bạc bổng lộc hàng năm của phụ nhân, hẳn chống đỡ không nổi chi tiêu của Tô gia lớn như vậy đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT