Tô Lương Thiển nghĩ, nếu như đời trước không phải do mình đi chiến trường, nhìn thấy được trời đất bao la rộng lớn, có lẽ cũng sẽ trở thành người như vậy.
"Đồ vật có mang theo chưa?"
Thu Linh nghe vậy, sự tức giận trên mặt không còn nữa, nở nụ cười, vỗ vào ngực của mình.
Tô Khuynh Mi mắt thấy xe ngựa đi qua từ bên cạnh mình, lui về phía sau hai bước, nàng ta đưa mắt nhìn theo xe ngựa rời đi, cắn môi, tỏ vẻ tủi thân tổn thương, dường như nước mắt cũng có thể chảy ra bất cứ lúc nào, thật đúng là thấy mà thương tiếc.
Tô Khuynh Mi nhiều năm làm việc cũng không phải phí công, danh tiếng của nàng ta vẫn không tệ, người xung quanh thấy nàng ta như vậy đều nhao nhao chỉ trích Tô Lương Thiển không nể mặt, máu lạnh vô tình, làm việc quá đáng.
Tiêu Yến đi lên phía trước, an ủi Tô Khuynh Mi: "Thôi, cũng không phải lần đầu, con đừng vì thế mà làm hỏng tâm trạng, ảnh hưởng việc phát huy trên yến tiệc."
Lời của Tiêu Yến như thể hành động này của Tô Lương Thiển là cố ý muốn làm hỏng tâm trạng của Tô Khuynh Mi, ảnh hưởng đến sự phát huy của nàng ta trên triều xuân yến, mà cái câu ‘cũng không phải là lần đầu’ đó, khiến người ta cảm thấy Tô Lương Thiển vẫn luôn hành động vô cớ như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT