Nàng ta không coi Tô gia ra gì, Thẩm gia thì nay không bằng xưa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, vô duyên vô cớ động thủ với Tô Lương Thiển, thế thì cũng không được.
Dẫu sao, Tô Lương Thiển ngoài là đích trưởng nữ của Tô gia còn là Thái tử phi Hoàng thượng thừa nhận, huyện chúa được khâm phong, đánh nàng ta chính là đánh lên mặt hoàng thất.
Tô Lương Thiển nhìn thần sắc của Diệp An Dương, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Nếu đã không thể động thủ, các ngươi kết phường đông như vậy mà cũng không nói lại ta, vậy thì đừng ở đây chọc giận quận chúa nữa."
Tô Lương Thiển phúc thân, một tay dắt Thẩm Kỳ Thiện, tay còn lại tóm lấy Chu Thi Ngữ, đi theo phía sau là mấy nha hoàn, đi về phía mục tiêu ban đầu.
Thẩm Kỳ Thiện bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay ướt nhẹp hết, mãi khi đến đình nghỉ mát ngồi xuống mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, dáng vẻ chưa thể hòa hoãn lại được.
"Biểu muội, muội sao lại thế?"
Nàng ấy lời còn chưa nói xong, lời nói và thần sắc mang theo quở trách, thái độ tỏ ra Tô Lương Thiển không nên làm như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT