Nàng ta rõ ràng không phải là người không giỏi nói chuyện, nhưng mỗi lần gặp phải Tô Lương Thiển, đều có thể bị ép đến mức nói không ra lời.
Thu Linh nhìn thấy Tô Khuynh Mi nói không ra lời, hùa theo lời nói của Tô Lương Thiển nói: “Đúng vậy, nô tỳ nghe nói, kẻ trộm mới vừa trộm đồ, đều sẽ không yên cũng sẽ không dám ra ngoài, cho dù là kẻ trộm quen tay, cũng sẽ chột dạ, đem đồ vật đi bán, còn không ăn thua thì cũng giấu ở trong nhà, lén lút thưởng thức, chỉ sợ bị người khác phát hiện, tên trộm không biết xấu hổ như vậy, nô tỳ cũng là lần đầu tiên gặp.”
Tô Khuynh Mi căm giận trừng mắt với Thu Linh, vốn dĩ, Tô Lương Thiển cũng đã đủ miệng lưỡi sắc bén làm cho người ta chán ghét, nha hoàn bên người Tô Lương Thiển, cũng là người nào người nấy càng chán ghét hơn.
“Cái gì gọi là đồ của ngươi?”
Tô Khuynh Mi có chút bén nhọn chất vấn.
Dứt lời, Tô Khuynh Mi trong lòng cũng rất khó chịu.
Sự tình như nhau, nếu là đối mặt với những người khác thì nàng ta tất nhiên sẽ không mất khống chế như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play