Quý Vô Tiễn phản ứng rất nhanh, bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Thẩm lão phu nhân, “Vãn bối là Quý Vô Tiễn, bái kiến Thẩm lão phu nhân, đây là người bạn tốt nhất của cháu, Tạ Vân Dịch, con người này của hắn tương đối trầm tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng mà rất tốt bụng.”
Quý Vô Tiễn thấy Tô Lương Thiển cực kì kính trọng yêu thương Thẩm lão phu nhân, sợ hắn sẽ đối xử giống như đối xử với gia trưởng của những cô nương mà Tạ lão gia tử giới thiệu cho hắn lúc trước, là một cái hũ nút, nên chủ động giới thiệu cả hắn, còn nói thêm vài câu tốt đẹp.
Tạ Vân Dịch cũng bước lên trước, đứng bên cạnh người Quý Vô Tiễn, chắp tay khom người, “Vãn bối là Tạ Vân Dịch, bái kiến Thẩm lão phu nhân và các vị phu nhân, lần đầu đường đột bái phỏng, có chỗ nào thất lễ mong các vị lượng thứ.”
Quý Vô Tiễn liếc nhìn thái độ tuyệt đối cung kính của Tạ Vân Dịch, cảm thấy bản thân lo thừa rồi, đây là ngoại tổ mẫu của người mà hắn tặng ngọc bội cơ mà.
Quý Vô Tiễn lại bước gần về phía Thẩm lão phu nhân hai bước, nụ cười trên mặt, cực kì nhiệt tình, “Thẩm nãi nãi, người có còn nhớ cháu không? Cháu ở ngay bên cạnh, lúc nhỏ còn tới chơi, Tô muội muội, chúng ta còn nghịch bùn với nhau nữa đấy.”
Hàng xóm của Thẩm gia không nhiều, họ Quý chỉ có một hộ, Quý công gia đương triều Quý Tường Hoa.
Thân phận này của Quý Vô Tiễn, làm cho không ít người có mặt kinh ngạc.
Thẩm gia, đã nhiều năm rồi, không có người có thân phận như thế đến nhà, dù là quan hệ thống gia, thì sau khi thành hôn cũng duy trì khoảng cách.
Mặc dù Quý Vô Tiễn cũng họ Quý, nhưng Tô Lương Thiển thật sự không liên hệ hắn với Quý gia, suy cho cùng thì Quý công tử quyền cao chức trọng, ai lại liên hệ hắn với một y giả gọi người khác là công tử chứ.
Tô Lương Thiển suy nghĩ như thế, không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Vân Dịch một cái.
Quý Vô Tiễn cảm thấy một tiếng Tô muội muội kia, bản thân gọi mà lạnh hết cả sống lưng, hắn suy ngẫm sửa chữa nên vội vàng nói: “May mà nhờ có người bạn tốt này của cháu ra tay, nếu không thì Tô muội muội sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”
Quý Vô Tiễn nói xong, thì nói tới duyên phận trong đó lại một lần, ánh mắt Thẩm lão phu nhân nhìn Tạ Vân Dịch cũng thay đổi rồi, lập tức coi hắn như thượng khách, thiên ân vạn tạ.
Tô Lương Thiển không đáp lời này, nàng không nói gì khi Quý Vô Tiễn giới thiệu thay Tạ Vân Dịch, chính là không muốn Thẩm lão phu nhân biết.
Ân tình nàng nợ, tự nàng sẽ trả, hoàn toàn không khốn nạn như kiếp trước, kéo cả Thẩm lão phu nhân với Thẩm gia theo cùng.
Tô Lương Thiển nhìn về phía Quý Vô Tiễn, ra dáng như vừa bừng tỉnh, di chuyển chủ đề về Tạ Vân Dịch đi, “Ta nhớ rồi, lúc nhỏ ngươi béo như một quả cầu, lại thích dùng vàng bạc châu báu, vừa bá đạo lại vừa thích giở trò xấu, chẳng có ai chơi với ngươi cả.”
Quý Vô Tiễn khóc không ra nước mắt: “...” Vì sao lại nhắc tới lịch sử đen tối đó của hắn chứ.
Quý gia giống Tạ gia, dòng chính mấy đời đều là đơn truyền, Quý Vô Tiễn có thể nói là người nhận được muôn vàn sủng ái, là loại cần gì thì sẽ có cái đó, khẩu vị của hắn lúc đó cũng tốt, béo như một quả cầu to, có rất nhiều người đều gọi hắn là tiểu bàn tử, tiểu bàn tử, rõ ràng, Quý Vô Tiễn đã đánh rất nhiều người, cũng âm thầm làm rất nhiều việc xấu.
Đều nói không ai giàu ba đời, nhưng Quý gia, từ khi Đại Tề khai quốc tới bây giờ vẫn giàu có, tài phú tích lũy, hoàn toàn không hề thua kém quốc khố chút nào, những viên minh châu lúc nhỏ Quý Vô Tiễn chơi đùa, đều được đánh từ vàng ròng thành, những người bị Quý tiểu thiếu gia đánh đập, cũng đều rất vui vẻ.
Nhưng đối với Quý Vô Tiễn yêu cái đẹp mà nói, thì hắn không dám nhớ lại thời quá khứ khi còn nhỏ đó.
“Ngoại tổ mẫu, hai người này, con quen lúc còn ở Vân Châu, cũng gặp mặt mấy lần, không ngờ lại còn có duyên phận như thế này.”
Tô Lương Thiển kể qua loa mấy câu, Thẩm lão phu nhân có chút quở trách nói: “Chẳng qua chỉ có duyên vài lần gặp gỡ, mà người ta đã nguyện ý ra tay giúp đỡ, con nên cảm tạ người ta cho tốt vào.”
Tô Lương Thiển thỏa hiệp, “Vâng ạ.”
Tô Lương Thiển không muốn tiếp tục nói tới vấn đề này, chuyển sang chính sự, “Biểu tỷ, tỷ bảo người thông báo với phủ Tây Xương bá chưa?”