Điệu bộ Vương Thừa Huy không đứng đắn, nhưng một câu cuối cùng kia, lại có sự hâm mộ phát ra từ nội tâm.
"Quỳ dưới gấu váy của ta? Hay là ái mộ tài sản phong phú mẫu thân để lại cho ta? Ta không phải người dễ đối phó như thế, đồ vật của ta cũng không dễ đoạt được thế đâu, vậy nên may mắn này có chia người đấy, người không đúng có chút may mắn cũng sẽ không thể có phúc hưởng. Nếu còn kẻ nào không có mặt lì lợm day dưa, vẫn mong Vương đại thế tử nể mặt chúng ta có quen biết mà giúp đỡ ta nhiều hơn như lần này."
Vương Thừa Huy nhìn Tô Lương thiển mặt mày ngậm cười, vẫn ung dung như trước nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lời nói này của nàng dường như có ẩn ý.
Hắn nhìn cái sân bị những rương đồ vật đầy ắp đến nổi dường như sắp không nhét nổi, tất cả rương đều là đồ vô cùng quý giá, vẫn còn hạ nhân kia liên tục nâng từng rương tiến vào viện, không biết khi nào mới kết thúc.
Vương Thừa Huy không khỏi nghĩ đến, cô mẫu của mình mỗi khi về nhà mẹ đẻ sẽ oán giận, nói tổ mẫu đối xử bà ta không bằng một nửa Thẩm lão phu nhân đối xử với nữ nhi, chuyện đồ cưới lúc thành hôn vẫn luôn là điều để bà ta lôi ra so sánh.
Vương Thừa Huy hiểu rất rõ cách làm người của cô mẫu mình.
Bà ta hiện tại tuy rằng đã trở thành Hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, thống lĩnh hậu cung, nhưng ánh mắt vẫn thiển cận như trước, yêu tiền tham tài không khác gì lúc còn ở khuê phòng, lần này việc Tô Lương Thiển đòi của đồ cưới ầm ĩ lớn như vậy, số lượng đồ cưới này tám chín phần sẽ bị truyền đi, ít nhất sẽ trốn không được tai mắt của Hoàng hậu, Tô Lương Thiển lại có được sự ưu thích của Thái hậu, bà ta luôn phản đối hôn sự nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT