Đương nhiên, những điều ông ta, cũng không chút thay đổi được tiết tấu bê rương của những người kia.
Tô lão phu nhân nhìn Tô Khắc Minh giống như kẻ điên, nước mắt rơi xuống, trong lòng cảm thấy buồn cực kỳ vì của ông ta.
Khi Tô Lương Thiển còn chưa trở về từ Vân Châu, trước khi những sự việc này xảy đến, bà cũng không biết được nhi tử của mình là một kẻ bất lực ngu dốt như thế.
Tiêu Yến nhìn từng rương từng rương đồ bị bê ra ngoài, gấp đến giậm chân, da môi cũng cắn rách, chỉ trong mấy ngày, Tô Khuynh Mi đã gầy đi mấy vòng cũng đỏ hốc mắt, nắm chặt tay, tràn đầy ẩn nhẫn khắc chế.
Mắt thấy rương trang sức của mình và Tô Khuynh Mi bị chuyển đi, Tiêu Yến rốt cục khống chế không được, vừa khóc vừa xông ra ngoài, ôm chặt lấy chiếc rương không chịu thả ra.
"Đây là của ta, mấy thứ này đều là của ta, các ngươi không thể cướp chúng đi!"
Tiêu Yến khóc đến khàn giọng, điên cuồng quát to, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai lại tin, đây chính là Tô phu nhân cao ngạo ngày xưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play