Tô Lương Thiển nhìn Tiêu Yến gào khóc, chuyện ở Phúc Thọ viện nàng tạm thời chưa nghe được, nhưng nhìn những mảnh giấy vụn ẩm ướt trên cổ bà ta thì nàng đã ít nhiều đoán ra được.
Bỏ qua những chuyện khác, Tiêu Yến có thể xem như là một mẫu thân tốt, mọi việc bà ta làm coi như là vì con cái, dù sao cũng tốt hơn loại người chỉ ích kỷ lo cho lợi ích bản thân mình như Tô Khắc Minh.
Ở một góc độ nào đó mà nói, Tô Lương Thiển vẫn rất hâm mộ Tô Khuynh Mi, mặc dù nàng cũng có người hết lòng vì mình, nhưng loại tình thương của mẹ này không có gì có thể thay thế được, nhưng mà, đáng tiếc là, Tô Khuynh Mi đối với điều này lại không chút để tâm, điểm này, đoán chừng là Tiêu Yến cũng không hề hay biết.
Tô Lương Thiển cũng không giả bộ như không biết chuyện gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Chuyện của huynh trưởng, ta cũng đã nghe nói qua, từ xưa đến nay, đạo lý nợ tiền thì trả tiền là lẽ đương nhiên. Sòng bạc cũng không phải là nơi làm từ thiện, huynh trưởng nghiện cờ bạc, thua bạc thì đương nhiên nên trả nợ cho người ta, phu nhân có thời gian rảnh rỗi chạy đến đây cầu xin ta chi bằng nên nghĩ biện pháp kiếm tiền chuộc hắn ra thì hơn."
Người vô tội? Dù là Tiêu Yến hay Tô Khuynh Mi, hay là Tô Trạch Khải, không ai trong số bọn họ là người vô tội.
Ngữ điệu Tô Lương Thiển lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Đương nhiên, thực tế chuyện này cũng không liên quan đến nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play