Tiêu Yến thấy Phương ma ma lên xe ngựa rời đi thì đứng bật dậy, không từ bỏ ý định tiếp tục gõ cửa nhưng vẫn không ai mở. Tiêu Yến vỗ đùi vài cái, đối diện với ngày càng nhiều những ánh mắt vây quanh, vẻ mặt uất ức, bà ta hét ầm lên như một người đàn bà chanh chua đanh đá: "Chư vị hương thân, xin mọi người hãy phân xử cho chúng tôi, Đại tiểu thư trong phủ chúng tôi muốn đòi lại đồ cưới của mẫu thân nàng, vơ vét hết sạch những thứ có giá trị của ta và cặp trai gái của ta và lão gia nhà ta. Những năm qua, hơn nửa những thứ đó đều được ta gửi đến Tiêu gia. Ta một lòng hướng về nhà mẹ đẻ, nhưng ta có tẩu tử gì thế này, biết tỏng thủ đoạn của Đại tiểu thư nhà ta thế mà không hề đưa về một món đồ nào trong đó, thế cũng thôi. Nhưng con trai ta xảy ra chuyện, đang rất cần tiền, ta bây giờ cùng đường tuyệt vọng, vào bước đường cùng rồi, bị ép không biết phải thế nào quay về cầu xin bà ta, bà ta thế mà vong ơn bội nghĩa, thấy chết mà không cứu!"
"Chỉ vì ta không muốn giao đồ ra mà đuổi ta ra ngoài, các người nhìn đi, các người nhìn khuôn mặt ta, là bị bà ta đánh đấy! Bà ta thật độc ác. Ca ta vẫn còn đây mà đã đối xử với ta như vậy! Còn không cho ta đến nhà mẹ đẻ, bà ta thế này không phải định ép chúng ta phải chết hết sao!"
Tiêu Yến đã khàn cả tiếng nhưng dù có gân cổ lên nói thì cũng khó nghe rõ lời bà ta nói gì giữa đường phố đông đúc người qua lại như vậy. Tiêu Yến bước xuống khỏi cửa Tiêu gia, giơ khuôn mặt bị thương của mình cho mọi người xem, có người tò mò còn hỏi han, Tiêu Yến dường như sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi.
Tiêu Yến cảm thấy uất hận sâu sắc, gặp ai nói nấy, miệng nói không ngừng, cũng không thấy khát.
Khi Tô Khuynh Mi tới, nàng ta nhìn thấy trước cổng Tiêu phủ rất đông người, xe ngựa của nàng ta không thể đi qua được. Nàng ta đứng ở đầu xe, nhìn xung quanh, liền thấy Tiêu Yến đứng giữa một đám người cả nam lẫn nữ, đang ngửa mặt lên, thỉnh thoảng nói vài câu. Tô Khuynh Mi thậm chí không thể tưởng tượng ra được diện mạo đó.
Tô Khuynh Mi nắm chặt đấm tay lại, run lên, cảm xúc cả người như muốn sụp đổ, cảm giác như muốn khóc mà không khóc ra được.
Lý ma ma thở dài, khẽ nói: "Lão nô đi thám thính tình hình trước xem sao."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT