Tiêu Bằng Vọng nghe Tiêu Yến nói như vậy, trong lòng càng thêm hối hận chuyện hôm nay mình ra ngoài, hắn ta tuy rằng trong lòng cũng có chút trách cứ Tiêu Yến, nhưng cũng thông cảm cho nỗi khó xử của bà ta, lại thấy tóc bà ta lộn xộn, hai bên mặt già nua sưng phù, cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề.
Tô Khuynh Mi nhân cơ hội lại hỏi: "Biểu ca ngày hôm qua đi đâu thế?"
Tiêu Bằng Vọng như trước không trả lời, cũng không nhìn Tô Khuynh Mi, nói với Tiêu Yến: "Con biết chỗ khó xử của cô mẫu, các người hôm nay đi về trước đi. Phía biểu đệ, ta sẽ nghĩ cách, có còn cô phụ thì chờ xử lý xong chuyện trong phủ, ta sẽ bớt thời gian đến Tô phủ một chuyến."
Tiêu Bằng Vọng nói lời này xem như cho Tiêu Yến liều thuốc an thần.
Lúc mọi người còn đang nói chuyện thì trong viện truyền đến tiếng kêu của Tiêu Ý Trân, liên tục la hét hai ngày, giọng của nàng ta đã có chút khàn. Tiêu Bằng Vọng không lòng dạ nào đứng ở nơi này nữa, Tô Khuynh Mi săn sóc nói: "Ta cùng mẫu thân đi về trước, biểu ca đi vào xử lý chuyện đi."
Giọng nói của nàng ta dịu dàng, cằm nhọn nhọn vì gầy đi, còn có vết thương trên mặt làm cho nàng ta trông có sự điềm đạm đáng yêu nói không nên lời.
Tiêu Bằng Vọng ừ một tiếng, cũng không nhìn Tô Khuynh Mi một cái, bước nhanh chạy về phía viện của Tiêu phu nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT