Tô Lương Thiển lấy ra một cái vòng được truyền đến. Lần nữa quay lại cái khay được phủ vải trắng, bên trên là một cây kim bị đứt mất nửa đoạn.
Trịnh Doanh Siêu nhìn chằm chằm vào chiếc kim mà Tô Lương Thiển đang giơ lên. Nghe Tô Lương Thiển tiếp tục nói với ngữ khí lãnh đạm: “Chiếc kim này là Quý tiểu công gia từ trong người con ngựa lấy ra. Chỉ có một đoạn, còn một đoạn khác là khi xuyên thủng thân ngựa lấy ra được. Trước đó ngựa còn ăn phải Thiên Ngưu Thảo Hoàng Địa Cẩm. Sau khi chịu kích thích như thế, dù nó chỉ còn một hơi tàn vẫn sẽ điên cuồng chạy.”
Tô Lương Thiển cảm thấy bản thân quả thực nên chân thành cảm ơn Tạ Vân Dịch. Nếu không có hắn ở gần đó, lại còn ra tay tương trợ, thì nàng không tàn phế cũng phải bị thương, ít nhất cũng sẽ phải nằm liệt giường vài ngày.
Tô Lương Thiển không nhắc đến, Thẩm Mục Nhân đã suýt quên đi chuyện của phu xe rồi. Lầm bầm không dám tin nói: “Ý của muội muội là phu xe muốn hại ta? Tại sao?”
Thẩm Mục Nhân nghĩ mãi vẫn không hiểu, nàng cư xử với mọi người đều rất ôn hoà. Càng huống hồ là người phu xe, có thể có ân oán gì chứ.
“Nói không chừng có người nào đó châm vào!”
Tô Lương Thiển không để ý đến lời Trịnh phu nhân nói. Nhìn Thẩm Mục Nhân, mắt nàng ta đỏ và có chút sưng lên, “Khi xe ngựa đang chạy băng băng, người ngồi trong xe không hề nhận ra điều khác thường. Phu xe là người dễ bề ra tay nhất. Nhưng chỉ là một phu xe hèn mọn, vô duyên vô cớ, sao lại có gan mưu hại chủ tử chứ?”
Tô Lương Thiển nói đến đây rồi, còn ai không hiểu chứ?
“Ai biết được là đắc tội lúc nào?” Trịnh phu nhân chua chát nói, muốn đổ trách nhiệm lên người Thẩm Mục Nhân.
“Nên ta đã nói phu nhân phải tỉ mỉ xem đó. Dù cho phu xe muốn hại biểu tỷ, nhưng chỉ là một tên phu xe bé nhỏ, tiền công hàng tháng đến nha hoàn tứ đẳng cũng không bằng, hắn lấy đâu ra cây kim đó chứ? Cây kim tinh xảo thế này, giá tiền cũng chẳng rẻ gì. Muốn mưu hại biểu tỷ của ta, đây rõ ràng là có ý đồ mưu sát! Phu xe này là người của phủ Tây Xương Bá. Xúi giục một phu xe hại người, mười thì có đến tám chín phần cũng là người phủ Tây Xương Bá. Cuối cùng là ai, nha hoàn phủ Tây Xương Bá phức tạp, ta lần đầu về kinh thành, nhất thời không biết. Vì thế mới báo quan, để quan phủ xử lý đó.”
Tô Lương Thiển nói đến cuối cùng, nét mặt và lời nói đều xen lẫn nụ cười, nàng nói rất đương nhiên, với thái độ rất ngây thơ, nhưng thần sắc lại rất dọa người, hai mẹ con Trịnh gia không dám xem thường, đều có chút hỗn loạn. Nhưng vì thể diện nên đều không nguyện ý cúi đầu, chỉ có ánh mắt là không ngừng liếc về phía Thẩm Mục Nhân.
Đúng lúc này Trịnh Nghi Linh lại đến.
“Tổ mẫu, phụ thân, sao hai người lại tới đây?”
Biểu cảm của nàng ta có chút bất ngờ. Dù một mặt là vui vẻ, ngọt ngào, nhưng mặt khác, thái độ đối với Thẩm Mục Nhân lại hoàn toàn không như thế.
Sau khi ghế của Trịnh Nghi Linh bị thu lại, đứng bên ngoài một lúc, thấy mọi người không còn để ý đến nàng ta nữa, tức phát khóc trở lại viện. Nàng ta vốn tưởng Thẩm Mục Nhân sẽ đuổi theo an ủi, nhưng không có. Nàng ta chỉ có thể nhịn, cố không phát ra một trận lôi đình. Nằm trên giường, khóc rồi ngủ quên luôn. Đợi khi tỉnh lại, tì nữ nói với nàng ta, Trịnh lão phu nhân và phụ thân nàng ta đã qua đây rồi. Mới đầu, nàng ta còn tưởng hạ nhân lừa mình. Không ngờ vừa đến Vân Tiêu viện, đã thấy Trịnh phu nhân bọn họ thực sự ở đó rồi.
Nàng ta chạy đến bên cạnh Trịnh phu nhân và Trịnh Doanh Siêu, một mặt oan ức, tố cáo tội ác của Thẩm Mục Nhân và những người khác của Thẩm gia, “Bọn họ đến cơm cũng không cho con ăn. Bọn họ xem đây là đâu chứ, con cũng đâu phải là cam tâm tình nguyện tới đây đâu. Trịnh gia chúng ta thiếu chút cơm đó sao? Tổ mẫu, phụ thân, hai người phải làm chủ cho con. Lần sau con sẽ không tới đây nữa đâu!”
“Được rồi!”
Trịnh phu nhân cáu kỉnh ngắt lời Trịnh Nghi Linh. Trịnh Nghi Linh vừa nói vừa cố nhịn không khóc đã phải dừng lại, kinh ngạc nhìn Trịnh phu nhân. Một Trịnh phu nhân co được dãn được lại đang chuẩn bị thuyết phục người mềm lòng ở đây nhất. Bà ta muốn khuyên Thẩm Mục Nhân nói làm cho chuyện này dừng ở đây. Thì hạ nhân của Kinh Quốc công phủ đã dẫn một đám người của nha môn nhanh chóng tiến vào.