Tô Khuynh Mi nhìn chằm chằm Tiêu Yến, sự hận thù trong đôi mắt càng trở nên nồng đậm không tan được, khiến cho Tiêu Yến nhìn mà vừa lạnh lòng lại vừa sợ hãi, lập tức càng muốn khóc hơn.
“Bạc quan trọng tới như thế ư? Ha...”
Tô Khuynh Mi nhẹ ha một tiếng, “Điểm này, mẫu thân còn không rõ ràng à? Nếu như người không coi trọng bạc, thì đáng ra có thể sử dụng bạc của mình đi cứu Đại ca, liệu sẽ náo loạn với cửu mẫu thành ra như thế này à? Bạc đương nhiên là quan trọng, nhất là với tình trạng hiện nay của con, nếu con không phóng khoáng, người khác sẽ thấy con nghèo kiết xác.”
“Mẫu thân nhìn con lớn lên, con là người như thế nào, người còn không rõ ư? Nếu nói đời này bị hủy rồi, không chỉ có Đại ca, con, đời này của con, bởi vì các người, cũng đã bị hủy rồi! Người thống khổ à? Người thấy con sống rất vui à? Con thế này sống không bằng chết! Vì sao không đi thăm người? Vì con cũng ốm, con không thoải mái, chỗ nào cũng không thoải mái hết, ngày ngày khó chịu không ngủ nổi, con cũng thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, muốn chết cho xong rồi.”
Nàng ta nhìn chằm chằm Tiêu Yến, đè thấp giọng nói, mỗi chữ đều rất nặng nề, giống như đánh trống đập vào lòng Tiêu Yến.
Tiêu Yến vốn dĩ đã cực kì thương tâm tuyệt vọng rồi, thấy nàng ta cũng sống không bằng chết như thế, hơn nữa lại không giống nói đùa, trong lòng lại càng đau nhói như kim châm hơn, những oán giận đối với nàng ta cũng tiêu tán đi, bị sự lo lắng do hoảng sợ sinh ra chiếm lấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT