Trịnh phu nhân tức muốn phát điên lên, lại nhìn Tô Lương Thiển đang mỉm cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền. Đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà. Bà ta tức đến mức muốn xông lên cào vào mặt nàng.
“Sẩm tối mấy người đó sẽ đến nhà. Phu nhân nhớ chuẩn bị bạc cho cẩn thận, đầy đủ, nếu không sẽ mất mặt phủ Tây Xương Bá lắm. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay, phủ Tây Xương Bá các người nhất định phải cho Thẩm gia một lời giải thích!”
Mấy năm nay, ở trước mặt người Thẩm gia, trước giờ đều là một Trịnh phu nhân ngạo mạn tuỳ hứng, hôm nay lại phải mang theo một bụng ấm ức rời đi.
Người Thẩm gia, đầu tiên thấy Tô Lương Thiển tiền trảm hậu tấu báo quan, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút bất mãn. Nhưng bây giờ lại cảm thấy trước giờ Trịnh phu nhân tài trí hơn người, luôn đè đầu cưỡi cổ họ lại phải tức đến chỉ biết giậm chân bình bịch, rời đi mà không làm được gì. Bọn họ không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài. Sự ngột ngạt chất chứa bấy lâu đều được phát ra hết, cảm giác dễ chịu đến khó tả.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới có được cảm giác thoải mái đến thế.
Trịnh Doanh Siêu thấy mẫu thân cứ thế rời đi, tất nhiên sẽ thấy đau lòng và phiền muộn. Nhưng hắn phải nhịn không giáo huấn lại Tô Lương Thiển, mà chỉ đến bên cạnh Thẩm Mục Nhân, nhẹ giọng nói: “Nhân Nhân, mẫu thân đã thoả hiệp và bồi thường rồi, chuyện lần này bỏ qua đi. Dù sao nàng và Nghi Linh cũng không sao rồi.”
Thẩm Mục Nhân mắt đỏ hoe nhìn qua Trịnh Doanh Siêu, sắc mặt nhợt nhạt, không nói câu nào, lòng như đóng băng, trong ký ức chẳng còn lại chút kỷ niệm tươi đẹp nào.
Trịnh Doanh Siêu thấy nàng không đáp, than thở, “Đừng vạch áo cho người xem lưng nữa. Nàng không nghĩ cho mẫu thân và ta thì cũng phải nghĩ cho các con chứ. Minh Nhi với Nghi Linh cũng đâu còn nhỏ nữa!”
So với trước khẩu khí của hắn cương quyết hơn nhiều. Nói là khuyên bảo nhưng thực ra giống đang uy hiếp hơn.
“Con không cần!” Trịnh Minh Thành đứng phía sau Thẩm Mục Nhân.
“Đệ không cần ta cần nhưng ta còn muốn ra ngoài nhìn mọi người. Chuyện nhà đáng xấu hổ thể này nên để nó mục rữa trong bụng đi. Chỉ những người lòng dạ khó lường mới không kiêng nể gì mà nói ra, bôi nhọ thể diện phủ Tây Xương Bá thôi. Nếu còn muốn con làm một cô nương đàng hoàng, suy nghĩ cho con, thì chuyện ngày hôm nay bỏ qua đi!”
Trịnh Nghi Linh sầm mặt, giọng nghiêm nghị, nói như thể đây là chuyện rất hiển nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.
Thiệu Thanh Y thấy Thẩm Mục Nhân không nói chuyện, Trịnh Nghi Linh và Trịnh Doanh Siêu sắc mặt lại không tốt nên kéo áo Thẩm Mục Nhân, khẽ giọng: “Nhân Nhân.”
“Đừng nói chuyện!”
Thẩm lão phu nhân lên tiếng, không để cho Thiệu Thanh Y làm một người tốt dư thừa.
Tô Lương Thiển nhìn bốn người chia làm hai phe, mỗi bên đừng hai người, giằng co qua lại. Điều nàng dự định làm, chính là vạch trần chân tướng. Còn Thẩm Mục Nhân lừa chọn thế nào, là quyết định của chính bản thân nàng ấy.
“Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi.”
Tô Lương Thiển nhẹ giọng nói, dắt Thẩm lão phu nhân xoay người đi về hướng chính phòng. Vừa xoay người đã nghe Trịnh Nghi Linh nói: “Mẫu thân có nghe thấy con nói không? Nhiều năm như vậy, mẫu thân đã vì con làm được cái gì rồi? Nếu còn muốn con gọi người một tiếng mẫu thân thì theo con quay về, xin lỗi nhận sai với tổ mẫu, đừng làm càn làm bậy nữa!”
Tô Lương Thiển vẫn bước đi mà không dừng lại.
“Nghi Linh, sao ngươi có thể...”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Thiệu Thanh Y còn chưa nói xong đã bị Trịnh Nghi Linh ngắt lời, “Ta và mẫu thân đang nói chuyện, ngươi chen miệng cái gì!”
“Bốp!”
Nghe thấy tiếng bạt tai thì Tô Lương Thiển quay đầu, đã thấy Trịnh Nghi Linh ôm mặt, ngỡ ngàng nhìn Thẩm Mục Nhân.
Thẩm Mục Nhân vẻ mặt lạnh lùng. Sau một lúc lâu bị xúc phạm, bị tổn thương, bị bức đến đường cùng, tuyệt vọng, nàng bất đắc dĩ phải đưa ra một chọn lựa kiên quyết, “Đây là ngoại tổ mẫu của ngươi, sao ngươi có thể nói với người những lời đó? Ngươi có thể không gọi ta là mẫu thân, vốn dĩ ngươi cũng chưa từng cho ta sự tôn trọng mà một người mẫu thân nên có, cũng chưa từng coi người nhà mẹ đẻ ta là người nhà. Ta cứ nghĩ ngươi còn nhỏ, rồi sẽ sửa, vì áy náy nên ta luôn dung túng ngươi. Bây giờ xem ra là ta sai rồi! Ngươi cùng phụ thân ngươi quay về đi, sau này đừng đến Kinh Quốc công phủ nữa, ở đây không chào đón các người!”