Đêm đó, chuyện của phủ Tây Xương Bá và Tô Lương Thiển xảy ra ở Kinh Quốc công phủ đã truyền ra ngoài, nhất là chuyện anh hùng cứu mỹ của Quý tiểu công gia, càng là truyền nhanh như gió, người nghị luận nói cứ như Quý Vô Tiễn đối với Tô Lương Thiển nhất kiến chung tình, thâm tình khó phai.
Người Tô gia, tự nhiên cũng nhận được tin tức.
“Sáng sớm mai đã đón tiểu thư trở về.”
Lúc đó, Tô Khắc Minh đang ở thư phòng, người báo cáo chuyện này với hắn là quản gia phủ Thị lang, Tô Trạch Khải cũng ở đấy.
Giọng nói của Tô Khắc Minh khẽ run rẩy, cảm xúc kích động.
Quý gia đời đời đơn truyền, tương lai phủ công gia khẳng định là phải giao cho Quý Vô Tiễn.
Quý gia cũng giống như Thẩm gia, kiến quốc Đại Tề đã được phong thưởng, nhiều đời tập tước, đến bây giờ, Thẩm gia lụi bại tới quang cảnh này, nhưng Quý gia lại sừng sững không ngã, Quý gia có quyền có thế, càng là phú khả địch quốc, nếu hắn có thể leo lên phủ công gia, Hộ bộ Thượng thư tính là cái gì.
Thái tử ngu ngốc, chưa chắc có thể leo lên vị trí đó, hắn hiện tại là trung lập trong triều, nhưng đây không phải là kế lâu dài, nếu có thể được Quý gia làm hậu thuẫn, cho dù tương lai theo sai phe, hắn cũng không đến mức không thể đứng vững trong triều, đối với Tô Khắc Minh mà nói, Quý Vô Tiễn so với Dạ Hướng Vũ càng có thể bảo đảm lựa chọn của hắn vạn vô nhất thất.
Hắn thậm chí còn ngóng trông, hoàng hậu bên kia mau chóng từ hôn, thực hiện đền bù hắn, hắn lại định ra hôn sự của Tô Lương Thiển với Quý gia, cho dù là đưa tới cửa làm thiếp cũng chẳng thành vấn đề.
“Con hiểu tính toán của phụ thân, nhưng nếu lúc này đón muội muội trở về, sợ là Quý tiểu công gia sẽ không tiện gặp mặt muội muội, không bằng cứ để cho nàng ở nhà ngoại tổ mẫu của nàng thêm mấy ngày, cũng tiện để mượn cơ hội cho họ bồi dưỡng tình cảm.”
Lúc hai người đưa ra quyết định này, không chút nào lo lắng đến thanh danh của Tô Lương Thiển thân là nữ tử, bọn họ chỉ muốn tối đa hóa lợi ích có thể kiếm được từ trên người Tô Lương Thiển.
Tô Khắc Minh suy nghĩ một lát, nghĩ đến duyên phận khi còn bé của hai người, tán thưởng nhìn Tô Trạch Khải một cái, nói với quản gia: “Ngươi bảo phu nhân chọn mấy thứ đồ vật từ kho trong phủ, đưa sang cho đại tiểu thư.”
Tiêu Yến làm chủ mẫu, hàng năm vào lúc này bà ta còn bận rộn hơn Tô Khắc Minh, lúc quản gia nói cho bà ta nghe mệnh lệnh của Tô Khắc Minh, mới biết được sự tình từ đầu đến cuối, trong lúc nhất thời bực mình tới muốn xì khói.
Quản gia rời đi, bà ta lập tức xoay người đi tìm Tô Khuynh Mi.
Vừa mới bước vào viện của Tô Khuynh Mi, Tiêu Yến đã cảm thấy không thích hợp, hạ nhân đều ở bên ngoài, cũng không ở trong phòng hầu hạ.
Tiêu Yến bước nhanh hơn, đến phòng Tô Khuynh Mi, thấy thị tỳ bên người nàng là Bão Cầm đang thu thập mảnh vụn trên mặt đất, trên tấm chăn màu đỏ, còn có dấu vết bị nước trà làm ướt, còn có lá trà, trong phòng có hương trà quanh quẩn.
Tô Khuynh Mi ngồi ở bên cạnh bàn, một tay đặt ở phía trên, trên mặt là nụ cười đoan trang trước sau như một, nhìn không ra chút dị thường nào, Lý ma ma đứng ở phía sau nàng, nhìn thấy Tiêu Yến tới thì đi ra nghênh đón, cung kính hành lễ rồi giải thích: “Tiểu thư vừa không cẩn thận đánh vỡ.”
Nếu không phải hạ nhân bị tống cổ ra ngoài, hơn nữa đối với nữ nhi của mình ít nhiều cũng có chút hiểu biết, Tiêu Yến cũng đã tin lời Lý ma ma nói rồi.
“Mẫu thân sao lại tới đây?”
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Khuynh Mi đã nhìn ra tâm trạng của Tiêu Yến cũng không tốt.
Động tác của Bão Cầm lưu loát, rất nhanh đã dọn dẹp sạch đồ vật trên mặt đất, đứng dậy rời đi, Tiêu Yến đi về phía Tô Khuynh Mi, đối với nữ nhi của mình, bà ta cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chuyện Tô Lương Thiển ở Kinh Quốc công phủ cùng Quý tiểu công gia liếc mắt đưa tình, có phải con đã biết rồi không?”
Bà ta nói đay nghiến bốn chữ liếc mắt đưa tình, càng lộ ra vẻ khinh bỉ, cứ như đang ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy Tô Lương Thiển quyến rũ Quý Vô Tiễn vậy.