Đối với người muốn trèo lên người khác như Tô Trạch Khải, vị thiếu niên anh tài như Tiêu Bằng Vọng này dĩ nhiên trở thành đối tượng vừa hâm mộ vừa ghen ghét của hắn ta, thậm chí là ngưỡng mộ, có điều Tiêu Bằng Vọng thường không ở kinh thành, cũng không phải là người giỏi nói chuyện, mà tính tình lại chính trực, hắn ta trong quá khứ đối với điệu bộ của Tô Trạch Khải cũng không phải là rất thích, thế nên hai người cũng không thân thiết, Tô Trạch Khải cũng vẫn luôn cảm thấy hắn ta dựa vào Tiêu Trấn Hải mới có ngày hôm nay.
Làm cho Tô Trạch Khải không thích nhất vẫn là khí chất quân tử quang minh chính trực trên người của Tiêu Bằng Vọng, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho người ta có cảm giác không với tới được, càng làm người ta thấy tự ti hơn.
Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, vậy cho nên đôi nhi nữ của Tiêu Yến đối với Tiêu Bằng Vọng đều cảm thấy không sao qua lại được, nên lại càng thân thiết với Tiêu Hữu Vọng hơn chút.
Tô Trạch Khải nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đây hình như là lần Tiêu Bằng Vong nói chuyện nhiều nhất với hắn, hắn ta không ngờ rằng sẽ ở trong tình huống như thế này.
Tô Trạch Khải nghe hắn ta nói như vậy, lại nhìn Tiêu Bằng Vọng không giống như giả vờ quan tâm, vậy mà có xúc động muốn khóc.
“Nhị biểu ca đến là để cười ta sao? Kinh thành rộng lớn nhưng không có chỗ cho ta đứng, đời này ta chỉ có thể sống ở nơi nhỏ bé như Thanh Châu, không có ngày ngóc đầu lên được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play