Quý Vô Tiễn nhanh chóng đi theo lão quản gia, một chân rảo bước vào thư phòng, một chân còn lại đang ở ngoài cửa, một bóng người đã bay ra tới, Quý Vô Tiễn đang đắc ý ấp ủ làm sao nói cho Quý lão công gia biết được bí mật kinh thiên động địa này, dọa cho bọn họ nhảy dựng, căn bản là không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, bất ngờ không kịp đề phòng, một cú va thật mạnh vào đầu.
“Xem ta có đánh chết tên bại gia tử ngươi hay không!”
Thanh âm này, xưng hô này, hắn quá quen thuộc, là cha của hắn.
Quý Vô Tiễn cảm nhận được chỉ số tức giận này, xoay người muốn chạy, lại tuyệt vọng phát hiện, quản gia vẫn đi trước người mình, đã đóng cửa lại.
Quý Vô Tiễn ôm đầu, lớn tiếng nói: “Đừng đánh, đừng đánh!”
“Mọi người nghe ta giải thích đã!”
Nhưng chính là ở thời điểm sinh tử tồn vong như vậy, Quý Vô Tiễn cũng rất kiên trì tiết tháo, không nói ra bí mật kinh thiên kia.
Hắn muốn nghiêm trang làm bọn họ giật mình.
Quý Vô Tiễn thân thủ tốt, công phu chạy trốn từ nhỏ đã luyện được, tuyệt đối nhất lưu, người bình thường xa không thể bằng, Quý Ngôn Tổ đuổi theo một hồi, thở hổn hển mà cũng không thể thành công đánh Quý Vô Tiễn một cái nào, mệt mỏi tìm một chỗ ngồi xuống, thở hồng hộc vẫy tay nói với Quý Vô Tiễn: “Ngươi lại đây, ta cam đoan không đánh ——!”
Quý Ngôn Tổ còn chưa nói hết lời, gáy mình đã bị người ta vỗ mạnh, “Đuổi theo lâu như thế, ngay cả sợi tóc cũng không sờ được, sao ta lại có thể sinh ra một đứa con trai vô dụng như ngươi cơ chứ!”
Quý Ngôn Tổ cao lớn thô kệch chỉ biết tủi thân sờ ót mình, tức giận không dám nói, trừng mắt trừng Quý Vô Tiễn.
Quý Vô Tiễn cười rất gợi đòn, Quý Ngôn Tổ chỉ vào hắn, uy hiếp nói: “Người chờ đó, ta đi tìm vợ ta!”
Quý tiểu công gia cười không nổi nữa.
Trong mắt người ngoài, Quý tiểu công gia được nhận muôn vàn sủng ái, nhưng trên thực tế, hắn lại bị Quý công gia và công gia phu nhân cùng nhau song kiếm hợp bích đánh từ nhỏ tới lớn, Quý công gia đánh không được Quý tiểu công gia, nhưng Quý phu nhân thân thủ nghịch thiên, Quý tiểu công gia hoàn toàn không phải đối thủ.
Hắn chính là ‘tai nạn ngoài ý muốn’ trong ‘tình yêu đích thực’ của bọn họ.
“Coi cái nết kìa!”
Đầu Quý công gia lại bị đánh một cái, Quý lão công gia đánh người xong, nhìn về phía Quý Vô Tiễn, “Vô Tiễn à, hôm nay con sang Thẩm gia chơi hả, Tô muội muội có còn xinh đẹp đáng yêu như khi còn bé không? Bộ dạng nàng quả thật rất đáng yêu, ta cũng thích, nhưng nàng đã được định thân cùng hoàng thất, trên người đã có hôn ước, là thái tử phi nội định, ngươi đã lớn rồi, không thể giống như trước kia đi theo sau mông người ta nữa, không thể lúc nào cũng hành xử theo cảm tính được.”
Quý Vô Tiễn cũng không ngắt lời, chỉ nhìn Quý Tường Hóa tận tình khuyên nhủ, trên mặt là biểu cảm không đành lòng chia rẽ cặp đôi trẻ.
Quý Vô Tiễn nghe ông nói xong, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, “Con biết.”
Quý Tường Hóa thấy Quý Vô Tiễn vậy mà lại nghe mình khuyên nhủ, vui mừng nói, “Ta biết mà, đại tôn tử của ta thật hiểu chuyện, để ta bảo Quý thúc ngươi đánh cho ngươi một túi vàng...”
Quý Vô Tiễn ngắt lời Quý Tường Hóa, “Tổ phụ, những lời kia người không cần nói với ta, người nên tìm công tử tới, nói với hắn ấy.”
“Chuyện này thì liên quan gì tới công tử? Ngươi đừng có chuyện gì cũng kéo lên người công tử, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, ta và mẫu thân ngươi sẽ tha cho ngươi sao?”
Quý Ngôn Tổ chỉ vào Quý Vô Tiễn, trên mặt là biểu cảm tiếc tiền vì Quý Tường Hóa nói sẽ cho Quý Vô Tiễn một túi vàng.
Hắn cực khổ kiếm bạc, cha hắn lại sảng khoái cho nhi tử của hắn như vậy, hắn còn không thể nói, không đánh nhi tử một trận, hắn không thể nguôi cơn giận này.
Quý Vô Tiễn không để ý tới uy hiếp của Quý Ngôn Tổ, vẻ mặt cười xấu xa, trên mặt đều là thần bí, “Bởi vì người thích Tô muội muội không phải là ta, là công tử.”
“Ngươi nói cái gì?”
Phụ tử Quý Tường Hóa, Quý Ngôn Tổ, hiếm khi ăn ý đồng thanh, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau.
Quý Vô Tiễn ho nhẹ hai tiếng, “Ta nói, người có ý với Tô muội muội không phải ta, mà là công tử.”
Quý Tường Hóa và Quý Ngôn Tổ bốn mắt nhìn nhau, từ thần sắc đối phương biết được, mình không phải bị ảo giác.