Phòng Hiền phi ở để lại ngọn đèn dẫn đường, đèn cũng không sáng lắm, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn đường. Toàn bộ phòng đều chìm trong trạng thái nửa tối, mà vách tường kia miễn cưỡng mới có thể thấy rõ. Tường màu trắng, phần lớn sơn tường đã rơi xuống, song cửa sổ cũng thế, dù cho khép kín cũng vẫn lọt gió như cũ.
Giường là giường gỗ cực kỳ đơn sơ, màn treo bên giường giặt đến nỗi nhìn không ra màu sắc vốn có, bên trên còn có rất nhiều lỗ nhỏ. Chăn trên giường cũng vậy, hơi mỏng, vô số mụn vá. Mùa này, ban đêm còn có thể miễn cưỡng chịu được nhưng nếu là mùa đông thì thật không biết làm sao chịu đựng.
Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy nặng nề, trầm trọng đến mức nàng cảm thấy chân cũng hơi khó nâng lên.
Nếu năm đó, không phải Hiền phi bướng bỉnh vì Kinh Quốc Công phủ như vậy thì hiện tại vẫn sẽ cẩm y ngọc thực như cũ, nô bộc thành đàn, nào phải chịu khổ thế này, một lần chịu là gần mười năm.
Tô Lương Thiển đi đến mép giường, Hiền phi nghe được tiếng bước chân, mở mắt nhìn thiếu nữ cao cao ở mép giường, thanh âm có chút thô khàn: “Thiển Nhi đã lớn rồi, hoàn toàn khác xưa.”
Tô Lương Thiển cũng nhìn Hiền phi, bà cũng thay đổi rồi, thời gian tám năm kỳ thật cũng không dài, nhưng Hiền phi lại già nua gầy ốm nhìn như một người khác, hoàn toàn không còn bộ dáng dịu dàng, mỹ lệ trong trí nhớ nữa.
“Tĩnh Nhi sao rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT